SGK Ngữ Văn 12 - Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích)

  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 1
  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 2
  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 3
  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 4
  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 5
  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 6
  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 7
  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 8
  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 9
  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 10
  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 11
  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 12
  • Hồn Trương Ba, da hàng thịt (trích) trang 13
HỒN TRUONG BA, DA HÀNG THÍT	LUUQƯANGVỮ
(Trích)
KẾT QUẢ CẦN ĐẠT
Cám nhận được : bi kịch của con người khi bị đặt vào nghịch cảnh phải sống nhờ, sống tạm và trái tự nhiên khiến tâm hồn nhân hậu, thanh cao bị nhiễm độc và tha hoá trước sự lấn át của thể xác thồ lỗ, phàm tục ; vẻ đẹp tâm hồn người lao động trong cuộc đấu tranh chống lại sự giá tạo và dung tục, bảo vệ quyềri được sống đích thực và khát vọng hoàn thiện nhân cách.
Thấy được kịch Lưu Quang Vũ đặc sắc trên nhiều phương diện : sự hấp dẫn của kịch bán văn học và
nghệ thuật sân khấu, sự kết hợp giữa tính hiện đại với các giá trị truyền thống, sự phê phán mạnh mẽ, quyết liệt và chất trữ tình đằm thắm, bay bổng.
LƯU QUANG VŨ
TIỂU DẤN
Lưu Quang Vũ (1948 - 1988), quê gốc ở Đà Nằng, sinh tại Phú Thọ trong một gia đình trí thức, cha là nhà viết kịch Lưu Quang Thuận, nên thiên hướng và năng khiếu nghệ thuật của ông đã sớm bộc lộ từ nhỏ. Từ năm 1965 đến năm 1970, ông vào bộ đội, phục vụ trong quân chủng Phòng không - Không quân. Từ năm 1970 đến năm 1978 ông xuất ngũ và làm đủ mọi nghề để mưu sinh, như làm họp đồng cho Nhà xuất bản Giải phóng, chấm công trong một đội cầu đường, vẽ pa-nô, áp-phích,... Từ năm 1978 đến năm 1988, ông là biên tập viên tạp chí Sân khấu và b.ắt đầu sáng tác kịch nói - với vở kịch đầu tay sống mãi tuổi 17 (viết lại theo kịch bản của Vũ Duy Kỳ). Nhưng sau đó, một nguồn lực sáng tạo đột khởi mạnh mẽ đã bùng cháy dưới ngòi bút Lưu Quang Vũ. Với những vở kịch gây chấn động dư luận như : Lời nói dối cuối cùng, NàngXi-ta, Chết cho điều chưa có, Nếu anh không đốt lửa, Lời thề thứ 9, Khoảnh khắc và vô tận, Bệnh sĩ, Tôi và chúng ta,... Lưu Quang Vũ không chỉ trở thành một hiện tượng đặc biệt của sân khấu kịch trường những nãm tám mưoi của thế ki XX mà còn được coi là một trong những nhà soạn kịch tài năng nhất của nền văn học nghệ thuật Việt Nam hiện đại. ông qua đời giữa lúc tài năng đang vào độ chín, ngày 29 - 8 - 1988, trong một tai nạn ô tô trên quốc lộ 5 cùng với người bạn đời là nhà thơ Xuân Quỳnh và con trai Lưu Quỳnh Thơ.
Trước khi đến vói thể loại kịch nói, Lưu Quang Vũ từng làm thơ, sáng tác truyện ngắn, vẽ tranh. Thơ Lưu Quang Vũ không sác sảo và dữ dội như kịch nhưng giàu cảm xúc, trăn trở, khát khao. Rất nhiều bài thơ của ông được bạn đọc yêu thích như: Và anh tồn tại, Tiếng Việt, Vườn trong phố, Bầy ong trong đêm sâu,... ông còn là tác giả của một số truyện ngắn mang đậm phong cách riêng. Tác phẩm chính : Hưongcây (thơ, 1968 - in chung trong tập Hương cây -Bếp lửa), Mây trắng của đời tôi (thơ, 1989), Bầy ong trong đêm sâu (thơ, 1993) cùng nhiều bài thơ khác chưa được in thành tập và một tập tiểu luận : Diễn viên và sân khấu (tiểu luận, 1979 - in chung). Năm 2000 ông được tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật.
Hỗn TrưongBa, da hàng thịt (viết năm 1981 nhưng đến năm 1984 mói ra mắt công chúng) là một trong những vở kịch đặc sắc nhất của Lưu Quang Vũ, đã công diễn nhiều lần trên sân khấu trong và ngoài nước. Từ một cốt truyện dân gian, Lưu Quang Vũ đã xây dựng thành một vở kịch nói hiện đại, đặt ra nhiều vấn đề mới mẻ, có ý nghĩa tư tưởng, triết lí và nhân văn sâu sác. (Tóm tắt nội dung : Trương Ba giỏi đánh cờ bị Nam Tào bắt chết nhầm. Vì muốn sửa sai, nên Nam Tào và Đế Thích cho hồn Trương Ba sống lại, nhập vào xác hàng thịt vừa mới chết. Trú nhờ linh hồn trong thể xác hàng thịt, Trương Ba gặp rất nhiều phiền toái: lí trưởng sách nhiễu, chị hàng thịt đòi chồng, gia đình Trương Ba cũng cảm thấy xa lạ... mà bản thân Trương Ba thì đau khổ vì phải sống trái tự nhiên, giả tạo. Đặc biệt thân xác hàng thịt làm Trương Ba nhiễm một số thói xấu và có những nhu cầu vốn không phải của chính bản thân ông. Trước nguy cơ tha hoá về nhân cách và sự phiền toái do mượn thân xác của kẻ khác, Trương Ba quyết
định trả lại xác cho hàng thịt và chấp nhận cái chết.)
ì
Văn bản dưới đây trích từ cảnh VII và đoạn kết của vở kịch.
VĂN BẢN
VII
NHÀTRƯƠNGBA
Tóm lược các lóp (Trương Ba - Trưởng Hoạt; Trương Ba - lí trưởng - con trai Trương Ba ; Trương Ba - con dâu - cháu gái) : Trưởng Hoạt sang nhà Trương Ba, phê phán Trương Ba dạo này đổi tính, đổi nết. Lí trưởng lại đến sách nhiễu. Con trai tỏ ra hư hỏng hơn. Cháu gái không nhận ông. Con dâu than phiền bố chồng thay đổi. Trương Ba rất đau khổ.
Hồn Trương Ba: (ngồi ôm đầu một hồi lâu rồi đứng vụt dậy) Không! Không! Tôi không muốn sống như thế này mãi! (nhìn chân tay, thân thể) Tôi chán cái chỗ ở không phải của tôi này lắm rồi, chán lắm rồi ! Cái thân thể kềnh càng thô lỗ này, ta bắt đầu sợ mi, ta chỉ muốn rời xa mi tức khắc ! Nếu cái hồn của ta có hình thù riêng nhỉ, để nó được tách ra khỏi cái xác này, dù chỉ một lát!
(Tới đây, bắt đầu lớp kịch “Cuộc đối thoại giữa Hồn và Xác". Trên sân khấu, hồn TrưongBa tách ra khỏi xác anh hàng thịt và hiện hình lờ mờ trong dáng nhân vật Trưong Ba thật. Thân xác bằng thịt vẫn ngồi nguyên trên chõng và lúc này chỉ còn là thân xác.)
Xác hàng thịt: (bắt đầu) Vô ích, cái linh hồn mờ nhạt của ông Trương Ba khốn khổ kia ơi, ông không tách ra khỏi tôi được đâu, dù tôi chỉ là thân xác...
Hồn Trương Ba: A, mày cũng biết nói kia à ? Vô lí, mày không thể biết nói! Mày không có tiếng nói, mà chỉ là xác thịt âm u đui mù...
Xác hàng thịt: Có đấy! Xác thịt có tiếng nói đấy! ông đã biết tiếng nói của tôi rồi, đã luôn luôn bị tiếng nói ấy sai khiến. Chính vì âm u, đui mù mà tôi có sức mạnh ghê gớm, lắm khi át cả cái linh hồn cao khiết của ông đấy!
Hồn Trương Ba: Nói láo ! Mày chỉ là cái vỏ bên ngoài, không có ý nghĩa gì hết, không có tư tưởng, không có cảm xúc !
Xác hàng thịt: Có thật thế không ?
Hồn Trương Ba : Hoặc nếu có, thì chỉ là những thứ thấp kém, mà bất cứ con thú nào cũng có được : thèm ăn ngon, thèm rượu thịt...
Xác hàng thịt: Tất nhiên, tất nhiên. Sao ông không kể tiếp : Khi ông ở bên nhà tôi... Khi ông đứng bên cạnh vợ tôi, tay chân run rẩy, hơi thở nóng rực, cổ nghẹn lại... Đêm hôm đó, suýt nữa thì...
Hồn Trương Ba: Im đi! Đấy là mày chứ, chân tay mày, hơi thở của mày...
Xác hàng thịt: Thì tôi có ghen đâu ! Ai lại ghen với chính thân thể mình nhỉ ! Tôi chỉ trách là sao đêm ấy ông lại tự dưng bỏ chạy, hoài của !... Này, nhưng ta nên thành thật với nhau một chút: Chẳng lẽ ông không xao xuyến chút gì ? Hà hà, cái món tiết canh, cổ hũ, khấu đuôi, và đủ các thứ thú vị khác không làm hồn ông lâng lâng cảm xúc sao ? Để thoả mãn tôi, chẳng lẽ ông không tham dự vào chút đỉnh gì ? Nào, hãy thành thật trả lời!
Hồn Trương Ba : Ta... ta... đã bảo mày im đi!
Xác hàng thịt: Rõ là ông không dám trả lòi. Giấu ai chứ không thể giấu tôi được! Hai ta đã hoà vói nhau làm một rồi!
Hồn Trương Ba : Không ! Ta vẫn có một đòi sống riêng : nguyên vẹn, trong sạch, thẳng thắn...
Xác hàng thịt : Nực cười thật ! Khi ông phải tồn tại nhờ tôi, chiều theo những đòi hỏi của tôi, mà còn nhận là nguyên vẹn, trong sạch, thẳng thắn !
Hồn Trương Ba: (bịt tai lại) Ta không muốn nghe mày nữa!
Xác hàng thịt: (lắc đầu) ông cứ việc bịt tai lại! Chẳng có cách nào chối bỏ tôi được đâu ! Mà đáng lẽ ông phải cảm ơn tôi. Tôi đã cho ông sức mạnh. Ông có nhớ hôm ông tát thằng con ông toé máu mồm máu mũi không ? Cơn giận của ông lại có thêm sức mạnh của tôi... Ha ha!
Hồn Trương Ba : Ta cần gì đến cái sức mạnh làm ta trở thành tàn bạo.
Xác hàng thịt: Nhưng tôi là cái hoàn cảnh mà ông buộc phải quy phục ! Đâu phải lỗi tại tôi... (buồn rầu) Sao ông có vẻ khinh thường tôi thế nhỉ ? Tôi cũng đáng được quý trọng chứ! Tôi là cái bình để chứa đựng linh hồn.. Nhờ tôi mà ông có thể làm lụng, cuốc xới. Ông nhìn ngắm tròi đất, cây cối, những người thân... Nhờ có đôi mắt của tôi, ông cảm nhận thế giới này qua những giác quan của tôi... Khi muốn hành hạ tâm hồn con người, người ta xúc phạm thể xác... Những vị lắm chữ nhiều sách như các ông là hay vin vào cớ tâm hồn là quý, khuyên con người ta sống vì phần hồn, để rồi bỏ bê cho thân xác họ mãi khổ sở, nhếch nhác... Mỗi bữa tôi đòi ăn tám, chín bát cơm, tôi thèm ăn thịt, hỏi có gì là tội lỗi nào ? Lỗi là ở chỗ không có đủ tám, chín bát cơm cho tôi ăn chứ!
Hồn Trương Ba : Nhưng... Nhưng...
Xác hàng thịt: Hãy công bằng hơn, ông Trương Ba ạ ! Từ nãy tới giờ chỉ có ông nặng lời với tôi, chứ tôi thì vẫn nhã nhặn với ông đấy chứ. (thì thầm) Tôi rất biết cách chiều chuộng linh hồn...
Hồn Trương Ba : Chiều chuộng ?
Xác hàng thịt: Chứ sao ? Tôi thông cảm với những “trò chơi tâm hồn của ông”. Nghĩa là : Những lúc một mình một bóng, ông cứ việc nghĩ rằng ông có một tâm hồn bên trong cao khiết, chẳng qua vì hoàn cảnh, vì để sống mà ông phải nhân nhượng tôi. Làm xong điều xấu gì ông cứ việc đổ tội cho tôi, để ông được thanh thản. Tôi biết: cần phải để cho tính tự ái của ông được ve vuốt. Tâm hồn là thứ lắm sĩ diện ! Hà hà, miễn là... ông vẫn lăm đủ mọi việc để thoả mãn những thèm khát của tôi!
Hồn Trương Ba : Lí lẽ của anh thật ti tiện !
Xác hàng thịt: Ấy đấy, ông bắt đầu gọi tôi là anh rồi đấy ! Có phải lí lẽ của tôi đâu, tôi chỉ nhắc lại những điều ông vẫn tự nói với mình và với người khác đấy chứ! Đã bảo chúng ta tuy hai mà một!
Hồn Trương Ba : (như tuyệt vọng) Trời!
Xác hàng thịt: (an ủi) ông đừng nển tự dằn vặt làm gì! Tôi đâu muốn làm khổ ông, bởi tôi cũng rất cần đến ông. Thôi, đừng cãi cọ nhau nữa ! Chẳng còn cách nào khác đâu ! Phải sống hoà thuận với nhau thôi ! Cái hồn vía ưong bướng của tôi oi, hãy về với tôi này!
(Hồn Trưong Ba bần thần nhập lại vào xác hàng thịt. Trên sân khấu, nhăn vật Trương Ba biến đi. Chỉ còn lại xác hàng thịt mang hồn Trương Ba ngồi lặng lẽ bên chõng... Vợ Trương Ba vào.)
VợTrưong Ba: Cái Gái chưa về hả ông ?
Hồn Trưong Ba : (thẫn thờ) Chưa.
VợTrưong Ba : Nó sang nhà cu Tị từ sớm. Cu Tị bị ốm nặng.
Hồn Trưong Ba : Ôm nặng ? Vậy mà tôi không biết!
Vợ Trưong Ba : Ông bây giờ còn biết đến ai nữa ! Cu Tị ốm thập tử nhất sinh, từ đêm qua tới giờ bắt đầu mê man, mẹ nó khóc đỏ con mắt. Khổ ! Thằng bé ngoan là thế ! Cái Gái thưong bạn, ngơ ngẩn cả người... Không hiểu thằng bé có qua khỏi được không, khéo mà... (một lát) Cái thân tôi thì sao trời lại không bắt đi cho rảnh !
Hồn Trương Ba : Sao bà lại nói thế ?
Vợ Trương Ba: (nghĩ ngợi) Tôi nói thật đấy... ông Trương Ba ạ, tôi đã nghĩ kĩ: Có lẽ tôi phải đi...
Hồn Trương Ba : Đi đâu ?
Vợ Trương Ba : Chưa biết ! Đi cấy thuê làm mướn ở đâu cũng được... đi biệt... (rưng rưng). Để ông được thảnh thơi... với cô vợ người hàng thịt... Còn hơn là thế này... (khóc)
Hồn Trương Ba : Bà ! (sau một hồi lâu) Sao lại đến nông nỗi này ?
Vợ Trương Ba : Tôi biết, ông vốn là người hết lòng thương yêu vợ con... Chỉ tại bây giờ... (khóc) Ông đâu còn là ông, đâu còn là ông Trương Ba làm vườn ngày xưa, ông biết không : Thằng Cả đã quyết định dứt khoát sẽ bán khu vườn để có tiền mở thêm vốn liếng cửa hàng thịt.
Hồn Trưohg Ba : Thật sao ? Không được !
Vợ Trương Ba : Ông bảo không được nhưng tôi biết rồi sự thể sẽ cứ dẫn đến như vậy, ông sẽ đành ưng chịu như vậy... Thôi tuỳ ông, tôi chỉ muốn ông được thảnh thơi sung sướng... Tôi không còn giúp gì ông được, tốt nhất là... là... không có tôi nữa, cũng như không có khu vườn nữa ! (bỏ ra)
Hồn Trương Ba : Bà! {.ngồi xuống, tay ôm đầu).
{Khi Hồn Trương Ba ngẩng lên thì đã thấy cái Gái đứng trước mặt với cái nhìn lặng lẽ, soi mói.)
Hồn Trương Ba : {nhưcầu cứu) Gái, cháu...
Cái Gái: {lùi lại) Tôi không phải là cháu của ông!
Hồn Trương Ba : {nhẫn nhục) Gái, rồi lớn lên cháu sẽ hiểu... ông đúng là ông nội cháu...
Cái Gái : Ông nội tôi chết rồi. Nếu ông nội tôi hiện về được, hồn ông nội tôi sẽ bóp cổ ông! ông dám nhận là ông nội, dám đụng vào cây cối trong vườn của ông nội tôi.
Hồn Trương Ba : Dù sao... Cháu... Sáng nào ông cũng ra cuốc xới chăm chút cây cối ngoài vườn, cháu không thấy sao : Chỉ có ông nội cháu mới biết quý cây như thế...
Cái Gái: Quý cây ! Hừ, tôi phải rình lúc này, cả nhà đi vắng hết để đến nói với ông : Từ nay ông không được động vào cây cối trong vườn ông tôi nửa ! Ông mà quý cây à ? Sáng qua, tôi để ý lúc ông chiết cây cam, bàn tay giết lọn của ông làm gãy tiệt cái chồi non, chân ông to bè như cái xẻng, giẫm lên nát cả cây sâm quý mới ươm ! Ông nội đời nào thô lỗ phũ phàng như vậy!
Hồn Trương Ba : Ông không dè... Đấy là... tại...
Cái Gái: Còn cái diều của cu Tị nữa, chiều hôm kia nó mang diều sang đây chơi, ông cầm lấy đòi chữa cho nó, thế là ông làm gãy cả nan, rách cả giấy, hỏng mất cái diều đẹp mà cu Tị rất quý! Lúc nãy, trong cơn sốt mê man, cu Tị cứ khóc bắt đền cái diều, nó tiếc...
Hồn Trương Ba : Thế ư ? Khổ quá...
Cái Gái: Đừng vờ! Chính ông làm cu Tị thêm khổ thì có ! Cu Tị nó cũng rất ghét ông ! Ông xấu lắm, ác lắm ! Cút đi! Lão đồ tể, cút đi! {vừa khóc vừa chạy vụt đi)
{Chị con dâu Trương Ba ở trong nhà ra, nghe thấy những lời cuối cùng của cái Gái.)
Chị con dâu : {gọi theo con) Gái, quay lại đây, Gái! {nhìn thấy Hồn Trương Ba đang run rẩy, liền đi tới bên cạnh) Thầy, thầy đừng giận con trẻ... Nó rất yêu thương ông nội. Đêm nào nó cũng khóc thương ông... Nó cất giữ nâng niu từng chút kỉ niệm của ông : đôi guốc gỗ, bó đóm thuốc lào, nhất là những cây thuốc trong vườn... Chỉ tại nó nghĩ thầy không phải là ông nội của nó, con dỗ dành thế nào nó cũng không nghe... {rưng rưng} Khổ thân thầy...
Hồn Truông Ba : Đến lúc này, cả nhà chỉ còn mình con vẫn thưong thầy như xưa.
Chị con dâu : Hon xưa nữa, thưa thầy. Hon cả hôm thầy mới từ nhà người hàng thịt trở về. Bởi con biết giờ thầy khổ hon xưa nhiều lắm... {khẽ} Mà u con cũng khổ hon nhiều lắm. u đã định bỏ đi đâu thật xa, cho thầy được thảnh thoi. Nhà ta như sắp tan hoang ra cả...
Hồn Trương Ba : Thầy đã lậm u khổ. Có lẽ cái ngày u chôn xác thầy xuống đất, tưởng thầy đã chết hẳn, u cũng không khổ bằng bây giờ.
Chị con dâu : Thầy bảo con : Cái bên ngoài là không đáng kể, chỉ có cái bên trong, nhưng thầy oi, con sợ lắm, bởi con cảm thấy, đau đớn thây... mỗi ngày thầy một đổi khác dần, mất mát dần, tất cả cứ như lệch lạc, nhoà mờ dần đi, đến nỗi có lúc chính con cũng không nhận ra thầy nữa,.. Con càng thương thầy, nhưng thầy ơi, làm sao, làm sao giữ được thầy ở lại, hiền hậu, vui vẻ, tốt lành như thầy của chúng con xưa kia ? Làm thế nào, thầy ơi ?
Hồn Trương Ba: {mặt lặng ngắt như tảng đá} Giờ thì cả con cũng...
Chị con dâu : Thầy đừng giận nếu con đã nói điều gì không phải.
Hồn Trương Ba : Khống, ta không giận. Cảm ơn con đã nói thật. Bây giờ thì... đi đi, cho ta được ngồi yên một lát. Đi đi!
{Chị con dâu từ từ lui ra.}
Hồn Trương Ba : {một mình} Mày đã thắng thế rồi đấy, cái thân xác không phải của ta ạ, mày đã tìm được đủ mọi cách để lấn át ta... {sau một lát} Nhưng lẽ nào ta lại chịu thua mày, khuất phục mày và tự đánh mất mình ? “Chẳng còn cách nào khác” ! Mày nói như thế hả ? Nhưng có thật là không còn cách nào khác ? Không cần đến cái đời sống do mày mang lại! Không cần!
{Đứng dậy, lập cập nhưng quả quyết, đến hên cột nhà, lấy một nén hương châm lửa, thắp lên. Đế Thích xuất hiện.}
Đế Thích : Ông Trương Ba ! {thấy vẻ nhợt nhạt-của Hồn Trương Ba} Ông có ốm đau gì không ? Một tuần nay tôi bị canh giữ chặt quá, không xuống đánh cờ với ông được, nhưng ông đốt hương gọi, đoán là ông có chuyện khẩn, tôi liều mạng xuống ngay. Có việc gì thế ?
Hồn Trương Ba : {sau một lát} ông Đế Thích ạ, tôi không thể tiếp tục mang thân anh hàng thịt được nữa, không thể được !
Đế Thích : Sao thế ? Có gì không ổn đâu !
Hồn Trương Ba : Không thể bên trong một đằng, bên ngoài một nẻo được. Tôi muốn được là. tôi toàn vẹn.
Đế Thích : Thế ông ngỡ tất cả mọi người đều được là mình toàn vẹn cả ư ? Ngay cả tôi đày. Ở bên ngoài, tôi đâu có được sống theo những điều tôi nghĩ bên trong. Mà cả Ngọc Hoàng nữa, chính người lắm khi cũng phải khuôn ép mình cho xứng với danh vị Ngọc Hoàng. Dưới đất, trên trời đều thế cả, nữa là ông. Ông đã bị gạch tên khỏi sổ Nam Tào. Thân thể thật của ông đã tan rữa trong bùn đất, còn chút hình thù gì của ông đâu!
Hồn Trương Ba : sống nhờ vào đồ đạc, của cải người khác, đã là chuyện không nên, đằng này đến cái thân tôi cũng phải sống nhờ anh hàng thịt, ông chỉ nghĩ đơn giản là cho tôi sống, nhưng sống như thế nào thì ông chảng cần biết!
Đế Thích : {không hiểu} Nhưng mà ông muốn gì ?
Hồn Trương Ba : Ông từng nói: Nếu thân thể người chết còn nguyên vẹn, ông có thể làm cho hồn người đó trở về. Thì đây, {chỉ vào người mình.} thân thể anh hàng thịt còn lành lặn nguyên xi đây, tôi trả lại cho anh ta. Ông hãy làm cho hồn anh ta được sống lại vói thân xác này.
Đế Thích : Sao lại có thể đổi tâm hồn đáng quý của bác lấy chỗ cho cái phần hồn tầm thường của anh hàng thịt ?
Hồn Trương Ba : Tầm thường, nhưng đúng là của anh ta, sẽ sống hoà thuận được vói thân anh ta, chúng sinh ra là để sống với nhau. Vả lại, còn... còn chị vợ anh ta nữa... chị ta thật đáng thương!
Đế Thích: Nhưng thế hồn ông muốn trú vào đâu ?
Hồn Trương Ba : Ở đâu cũng được, chứ không ở đây nữa. Nếu ông không giúp, tôi sẽ... tôi sẽ... nhảy xuống sông hay đâm một nhát dao vào cổ, lúc đó thì hồn tôi chẳng còn, xác anh hàng thịt cũng mất...
Đế Thích : Sao ông lại tính nước ấy ! Rắc rối thật! Tôi đã phạm phép giời một lần. Trên thiên đình người ta còn đang treo tội tôi đấy để chờ xét xử. Tôi chẳng sợ, họ doạ thế chứ chưa chắc đã làm gì được tôi. Trị tội hết tiên hết thần thì lấy gì cho dân chúng họ thờ ! Cái khó nghĩ bây giờ là sắp xếp cho hồn ông nhập vào đâu đây ? {đi lại, suy nghĩ, bỗng lắng nghe} Có tiếng khóc ran lên từ đâu ấy nhỉ ? Từ nhà ai ?
Hồn Trương Ba : [củng nhìn ra ngoài) Từ phía nhà chị Lụa mẹ cu Tị. Thằng cu Tị đang ốm nặng... Tròi, hay là...
[Cái Gái chạy vào nhà, nước mắt đầm đìa.)
Cái Gái: [gọi thất thanh) Mẹ ơi, mẹ ơi! Cu Tị... cu Tị... chết rồi! [Oà khóc, rồi chạy đi, chị con dâu chạy theo.)
Đế Thích : [nhìn ra ngoài) Cái nhà sau rặng cau kia phải không ? Tôi vừa thấy hồn thằng bé bay vụt lên khỏi mái nhà, tan mờ ra như một làn sương mỏng... Cu Tị là đứa trẻ như thế nào ?
Hồn Trương Ba : Con trai độc nhất của chị Lụa. Nó là bạn thân của cái Gái nhà tôi. Thằng bé ngoan lắm, khôn lắm. Tôi rất quý nó mà nó cũng rất thân với tôi. Dĩ nhiên, đấy là trước kia... Nhưng tại sao nó lại phải chết ?
Đế Thích : Kiểu này, chắc lại do hai ông Nam Tào, Bắc Đẩu tắc trách gạch tên bừa, hoặc cũng do bà Vương Hầu ép, bà ấy không ưa trẻ con. Lệnh của bà ấy thì chẳng ai cưỡng được ! [bần thần nghĩ ngợi) A, hay quá, tôi nghĩ ra rồi! Ông Trương Ba ! Tôi sẽ giúp ông một lần nữa ! Ngay bây giờ đây, ông sẽ trả cái thân thể này cho anh hàng thịt, tôi sẽ làm chợ hồn ông nhập vào xác cu Tị. Như vậy là anh hàng thịt được sống, hồn ông vẫn có chỗ trú, mà cái thân thể bé nhỏ của cu Tị sẽ không bị mất đi. ông thấy được không ?
Hồn Trương Ba : Nhập vào xác cu Tị ? Tôi ?
Đế Thích : Chứ sao ! Ông với anh hàng thịt là hai người xa lạ, còn ông với thằng cu Tị đã từng quấn quýt quý mến nhau, ông sống trong thân thể thằng bé chắc sẽ ổn...
Hồn Trương Ba : Ông cho tôi suy nghĩ một lát đã... Việc này bất ngờ quá ! [ngồi xuống, nghĩ ngợi) Nhập vào cu Tị... [lẩm bẩm) Tôi, một ông già gần 60, cu Tị thì còn chưa bắt đầu cuộc đời, còn đang tuổi ăn, tuổi lớn, chạy nhảy vô tư... có ổn không nhỉ ? [nhắm mắt lại) Thử hình dung xem nào... sẽ phải giải thích cho chị Lụa : Tôi không phải là con chị, chị ấy sẽ không nguôi thương nhớ con... Có khi tôi còn phải sang nhà chị Lụa ở... Rồi còn hàng xóm, lí trưởng, trương tuần... Bao nhiêu sự rắc rối. Bà vợ tôi, các con tôi sẽ nghĩ ngợi, xử sự thế nào, khi chồng mình, bố mình mang thân một thằng bé lên 10 ? Làm trẻ con không phải dễ ! Mà cái Gái nhấ tôi, nó sẽ nghĩ thế nào nhỉ ?
Đế Thích : Chắc nó sẽ thích. Nó thân với cu Tị mà.
Hồn Trương Ba : (lắc đầu) Sợ chỉ càng oái oăm rắc rối hơn. Trẻ con phải ra trẻ con, người lớn phải ra người lớn. Thằng cu Tị bỗng thành ông nội, con bé đời nào chịu. Tôi đã lường trước thấy bao sự không ổn, ông Đế Thích ạ.
Đế Thích: Trong thân một đứa bé, ông sẽ có cả cuộc đời trước mặt.
Hồn Trương Ba : Để rồi, chảng bao lâu nữa, bà nhà tôi, bạn bè cùng lứa với tôi như bác Trưởng Hoạt lần lượt nằm xuống, mình tôi vẫn phải sống suốt bao năm tháng dằng dặc. Mình tôi giữa đám người hậu sinh. Những gì chúng thích thì tôi ghét, những gì tôi thích chúng chẳng ưa. Tôi sẽ như ông khách ngồi dai ở nhà người ta, mọi khách khứa đã về cả rồi, mình vẫn dầm dề nán lại. Tôi sẽ bơ vợ lạc lõng, hoặc sẽ trở nên thảm hại đáng ghét như kẻ tham lam, một kẻ lí ra phải chết từ lâu mà vẫn cứ sống, cứ trẻ khoẻ, cứ ngang nhiên hưởng thụ mọi thứ lộc tròi ! Vô lí lắm ! Không !
Tôi không thể cưóp cái thân thể non nớt của cu Tị. (nhìn ra ngoài) Tiếng chị Lụa gào khóc nghe đứt ruột ! Mất đứa con, chị ấy làm sao sống được ? (đột ngột) Ông Đế Thích, hồn cu Tị bây giờ ở đâu ?
Đế Thích: Tôi đã nói với ông rồi: ra khỏi thân xác, hồn chẳng còn là gì nữa!
Hồn Trương Ba : Ông hãy đưa hồn cu Tị về nhập lại vào xác nó, cho nó được sống lại!
Đế Thích : Không được ! Việc cu Tị... chắc chắn đã có lệnh của bà Tây Vương Mấu.
Hồn Trương Ba : ông hãy cứu nó ! ông phải cứu nó ! ông có biết đứa con đối với người mẹ là thế nào không ? Còn to lớn hơn cả ý,muốn bà Tây Vương Mẩu nhà ông. Ông Đế Thích, vì con trẻ .ông ạ, vì con trẻ ! Ông hãy giúp tôi lần cuối cùng. Tôi sẽ không bao giớ làm phiền ông nữa, không đòi ông điều gì nữa ! (lấy bó hương ra) Đây! (bẻ gãy cả bô)
Đế Thích : ông Trương Ba... (đắn đo rất lâu rồi quyết định) Vì lòng quý mến ông, tôi sẽ làm cu Tị sống lại, dù có bị phạt nặng... Nhưng còn ông... rốt cuộc ông muốn nhập vào thân thể ai ?
Hồn Trương Ba (sau một hồi lâu) : Tôi đã nghĩ kĩ....(nói chậm và khẽ) Tôi không nhập vào hình thù ai nữa ! Tôi đã chết rồi, hãy để tôi chết hẳn !
Đế Thích : Không thể được ! Việc ông phải chết chỉ là một lầm lẫn của quan thiên đình. Cái sai ấy đã được sửa bằng cách làm cho hồn 'ông được sống.
Hồn Trương Ba : Có những cái sai không thể sửa được. Chắp vá gựợng ép chỉ càng làm sai thêm. Chỉ có cách là đừng bao giờ sai nữa, hoặc phải bù lại 
bằng một việc đúng khác. Việc đúng còn làm kịp bây giờ là làm cu Tị sống lại. Còn tôi, cứ để tôi chết hản...
Đế Thích : Không! ông phải sống, dù với bất cứ giá nào...
Hồn Trưong Ba : Không thể sống vói bất cứ giá nào được, ông Đế Thích ạ ! Có những cái giá đắt quá, không thể trả được... Lạ thật, từ lúc tôi có đủ can đảm đi đến quyết định này, tôi bỗng cảm thấy mình lại là Trưong Ba thật, tâm hồn tôi lại trở lại thanh thản, trong sáng như xưa...
Đế Thích : Ông có biết ông quyết định điều gì không ? ông sẽ không còn lại một chút gì nữa, không được tham dự vào bất cứ nỗi vui buồn gì! Rồi đây, ngay cả sự ân hận về quyết định này, ông cũng không có được nữa.
Hồn Trương Ba: Tôi hiểu, ông tưởng tôi không ham sống hay sao ? Nhưng sống thế này, còn khổ hon là cái chết. Mà không phải chỉ một mình tôi khổ ! Những người thân của tôi sẽ còn phải khổ vì tôi! Còn lấy lí lẽ gì khuyên thằng con tôi đi vào con đường ngay thẳng được ? Cuộc sống giả tạo này có lợi cho ai ? Hoạ chăng chỉ có lão lí trưởng và đám trưong tuần hỉ hả thu lợi lộc ! Đúng, chỉ bọn khốn kiếp là lợi lộc.
Đế Thích : Tôi không phải là kẻ khốn kiếp... Tôi quý mến ông... Tôi sẽ chẳng bao giờ được đánh cờ với ông nữa ư ? Nhờ ông đánh cờ vói tôi, người trên trời, dưới đất mói biết tôi cao cờ như thế nào ! Ngoài ông ra, không ai dám đọ cờ với tôi. Ông chính là lẽ tồn tại của tôi.
Hồn Trương Ba : Vì để chứng minh ông tồn tại mà tôi cứ phải tiếp tục cuộc sống không phải là tôi ư ? Không, ông phải tồn tại lấy chứ!
Đế Thích : Nhưng không đánh cờ, Đế Thích sẽ không còn là Đế Thích.
Hồn Trương Ba : Người ta đánh cờ là để rèn luyện tâm trí, để sảng khoái minh mẫn hơn mà sống ! Còn ông đánh cờ chỉ để chứng tỏ mình là tiên cờ ! Nói thật với ông : Nếu còn tiếp tục sống, tôi cũng chẳng thích đánh cờ với ông nữa ! Đánh cờ vói ông chán lắm ! Không có gì chán bằng đánh cờ với tiên !
Đế Thích : (suy nghĩ} Con người dưới hạ giới các ông thật kì lạ.
Hồn Trương Ba : ông hãy trả lời đi! Ông có giúp tôi không ? Nếu ông từ chối, tôi sẽ... Tôi đã nhất quyết! Ông phải giúp tôi!
Đế Thích : Trả thân xác này cho anh hàng thịt... và thế là...
Hồn Trương Ba : Không còn cái vật quái gở mang tên “Hồn Trương Ba, da hàng thịt” nữa.
(Lược một đoạn : Nam Tào và Bắc Đẩu hiện ra báo cho Đế Thích biết Ngọc Hoàng đã tha cho Đế Thích tội nhập hồn Trưong Ba vào xác hàng thịt và cho phép hồn Truông Ba được tiếp tục sống trong xác hàng thịt. Hồn Truong Ba không chấp nhận sống trong thân xác người khác, yêu cầu mọi người sang nhà chị Lụa báo tin cu Tị được sống lại, còn mình quyết chết để trả xác cho anh hàng thịt. Trước khi lìa đời, Hồn Trưong Ba dặn dò, an ủi, vĩnh biệt vợ con.)
ĐOẠN KẾT
Vườn cây rung rinh ánh sáng. Ở một góc nhà đó, hiện lên cảnh tượng cu Tị đang ôm chầm lấy mẹ, chị Lụa cuống quýt vuốt ve con... Bà vợ Trưcmg Ba xuất hiện ở phía trước sân khấu.
Vợ Trương Ba : Ông ở đâu ? Ông ở đâu ?
(Giữa màụ xanh cây vườn, Trương Ba chập chờn xuất hiện.)
Trương Ba: Tôi đây bà ạ. Tôi vẫn ở liền ngay bên bà đây, ngay trên bậc cửa nhà ta, trong ánh lửa bà nấu cơm, cầu ao bà vo gạo, trong cái cơi bà đựng trầu, con dao bà giẫy cỏ... Không phái mượn thân ai cả, tôi vẫn ở đây, trong vườn cây nhà ta, trong những điều tốt lành của cuộc đời, trong mỗi trái cây cái Gái nâng niu...
(Dưới một gốc cây, hiện lên cu Tị và cái Gái.)
Cái Gái: (tay cầm một trái na) Cây na này, ông nội tớ trồng đấy ! Quả to mà ngon lắm ! Ta ăn chung nhé !
(Bẻ quả na đưa cho cu Tị một nửa. Đôi trẻ ăn ngon lành. Cái Gái lấy những hạt na vùi xuống đất.)
Cu Tị: Cậu làm gì thế ?
Cái Gái: Cho nó mọc thành cây mới. Ông nội tớ bảo vậy. Những cây sẽ nối nhau mà lớn khôn. Mãi mãi...
(Tuyển tập kịch Lưu Quang Vũ, NXB Sân khấu, Hà Nội, 1994)
HUỚNG DẨN HỌC BÀI
Qua đoạn đối thoại giữa hồn Trương Ba và xác hàng thịt, tìm hàm ý mà tác giả muốn gửi gắm.
Qua lóp kịch hồn Trương Ba và gia đình (vợ, cháu gái, con dâu), anh (chị) nhận thấy nguyên nhân nào đã khiến cho người thân của Trương Ba và cả
chính Trương Ba rơi vào bất ổn và phải chịu đau khổ ? Trương Ba có thái độ như thế nào trước những rắc rối đó ?
Hãy chỉ ra sự khác nhau trong quan niệm của Trương Ba và Đế Thích về ý nghĩa sự sống. Theo anh (chị), Trương Ba trách Đế Thích, người đem lại cho mình sự sống : “Ông chỉ nghĩ đơn giản là cho tôi sống, nhưng sống như thế nào thì ông chẳng cần biết!” có đúng không ? Vì sao ? Màn đối thoại giữa Trương Ba và Đế Thích toát lên ý nghĩa gì ?
Khi Trương Ba kiên quyết đòi trả xác cho hàng thịt, Đế Thích định cho hồn Trương Ba nhập vào cu Tị, Trương Ba đã từ chối. Vì sao ?
Cảm nghĩ của anh (chị) sau khi đọc đoạn kết.
	G HI N H Ớ	
Qua đoạn trích vở kịch Hôn Trương Ba, da hàng thịt, Lưu Quang Vũ muốn gứi tới người đọc thông điệp : Được sống làm người quý giá thật, nhưng được sống đúng là mình, sống trọn vẹn những giá trị mình vốn có và theo đuối còn quý giá hơn. Sự sống chí thực sự có ý nghĩa khi con người được sống tự nhiên với sự hài hoà giữa thế xác và tâm hồn. Con người phải luôn luôn biết đấu tranh với những nghịch cảnh, với chính bản thân, chống lại sự dung tục, đế hoàn thiện nhân cách và vươn tới những giá trị tinh thần cao quý.
LUYỆN TẬP
Giả định Đế Thích cho Trương Ba được quyền sống (không phải mượn) trong xác hàng thịt hoặc hồn Trương Ba nhập vào cu Tị và Trương Ba đồng ý, theo anh (chị), cuộc sống của Trương Ba sau đó sẽ như thế nào ? Trình bày ý tưởng về những rắc rối sẽ xảy ra và viết một lóp kịch ngắn về điều đó.