Đề 5: Em hãy đọc bài thơ sau rồi kể lại bằng văn xuôi về câu chuyện cảm động của Bê vàng và Dê trắng theo tưởng tượng của em

  • Đề 5: Em hãy đọc bài thơ sau rồi kể lại bằng văn xuôi về câu chuyện cảm động của Bê vàng và Dê trắng theo tưởng tượng của em trang 1
  • Đề 5: Em hãy đọc bài thơ sau rồi kể lại bằng văn xuôi về câu chuyện cảm động của Bê vàng và Dê trắng theo tưởng tượng của em trang 2
5: Em hãy đọc bài thơ GỌI BẠN của tác giả Định Hải rồi kể lại bàng văn xuôi về câu chuyện cảm động của Bê vàng và Dê trắng theo tưởng tượng của em:
GỌI BẠN
Từ xa xưa thuở nào Trong rừng xanh sâu thẩm Đôi bạn sống bên nhau Bê vòng và Dê trắng Một năm trời hạn hán Suối cạn cỏ héo khô Lây gì nuôi đôi bạn Chờ mưa đến bao giờ Bê vàng đi tìm cỏ Lang thang quên đường về Dê trắng thương bạn quá Chạy khắp nẻo tìm Bê Đến bây giờ Dê trắng vẫn gọi hoài Bê! Bê!
Từ lâu lắm rồi, trong khu rừng nọ có đôi bạn Bê vàng và Dê trắng sống bên nhau. Đôi bạn thân thiết tưởng như không thể nào xa cách.
Thế nhưng, năm ấy trời hạn hán, ruộng đồng nứt nẻ, cánh rừng trơ trọi. Mọi người khốn khố vô cùng, cả Bê vàng và Dê trắng cũng không thoát khỏi. Ngày tháng đôi đầu với khô hạn cứ nối tiếp nhau. Hai bạn trông chờ mưa nhưng chẳng thấy mưa đâu, họ thất vọng vô cùng. Cánh rừng bây giờ chỉ còn trơ lại những cây khô trụi lá. Dòng nước trong dưới suối cũng không còn nữa. Đôi bạn thấy thương nhau quá!
Rồi buổi mai hôm ấy, một buổi mai với khí trời oi ả, nóng nực. Bê vàng thức dậy, quyết định đi xa để tìm cỏ. Bê vàng ra đi, vừa đi vừa thầm mong tìm được cỏ đế nuôi mình và nuôi bạn nhưng nào có thấy cỏ đâu. Bê vàng đi mãi, đi mãi trong rừng sâu hoang vắng, lang thang vào chốn rừng già. Thế rồi Bê vàng đã quên con đường về, Bê lên tiêng cầu cứu mình thoát khỏi nơi hoang dã ấy. Tiếng kêu vang vọng nhưng đâu có ai đáp lại. Hoảng sợ trước cảnh rừng hoang xa lạ, sợ không gặp được bạn Dê trắng, những giọt nước mắt lăn dài trên má Bê vàng. Bê cứ khóc, tiếng khóc nức nở như làm vơi đi nỗi buồn từ sâu thẳm lòng mình. Bê vẫn không sao tìm được đường về.
Ngày lại, ngày qua... Dê trắng không thấy bạn trở về nên bôn ba đi tìm bạn. Tìm kiếm khắp rừng, mặc cho đói khát, mặc cho đôi chân rã rời, mặc cho thú dữ đe dọa... Dê trắng vẫn đi tìm bạn, mãi gọi Bê! Bê! Tiếng gọi của Dê trắng vọng vào vách núi, vang lảnh lót trong khắp khu rừng ấy nhưng Bê vàng nào nghe thấy.
Tình cảm của Bê vàng và Dê trắng thật cảm động. Tiếng kêu của Dê trắng nghè buồn thảm, đáng thương. Tiếng gọi ấy tuy Bê vàng không nghe được đề’ trở về nhưng ẩn chứa một tình bạn sâu sắc, thủy chung. Nó là lời nhắn gởi chúng ta hãy mở rộng, vòng tay nhân ái, san sẻ cùng mọi người, hãy có tình bạn cao đẹp...