Bài số 26: Tả một cụ già hoặc một người phụ nữ mà em yêu quý và kính trọng

  • Bài số 26: Tả một cụ già hoặc một người phụ nữ mà em yêu quý và kính trọng trang 1
  • Bài số 26: Tả một cụ già hoặc một người phụ nữ mà em yêu quý và kính trọng trang 2
Bài sô 26
Tả một cụ già hoặc một người phụ nữ mà em yêu quý và kính trọng.
Bài làm 1
Cụ Bàng
Ông nội của Lâm là cụ Bàng, kĩ sư nông nghiệp đã về hưu. Năm nay, cụ vừa tròn 70 tuổi.
Lâm là bạn của em. Thỉnh thoảng em đến chơi nhà Lâm. Lần nào đến chơi, em cũng thấy cụ Bàng ngồi đọc báo, xem sách, hoặc lúi húi trong vườn. Nghe em chào, cụ ngước mắt nhìn, mỉm cười, khen: “Cháu ngoan quá!”.
Cụ Bàng có mái tóc bạc phơ. Mắt cụ thường đeo kính lão. Cụ gầy gò, gương mặt nhăn nheo. Nhưng cụ rất nhanh nhẹn. Mặc bộ quần áo nâu, trông cụ như một lão nông đang làm vườn. Tay cụ cầm kéo, cầm dao. Cụ cắt tỉa, cụ nhố cỏ... nhanh thoăn thoắt. Vườn cụ Bàng trồng nhiều cây ăn trái: chuối, na, cam, chanh, đu đủ, mít, dừa, xoài... lúc nào cũng sai hoa trĩu quả. Mùa nào thức ấy, đủ hirơng vị, ngọt thơm. Có hôm cụ cho em ba trái ổi đào, có hôm cụ cho hai quả na. có hôm cụ cho một quả xoài, một quả đu đủ. Cụ nói: “Cháu cầm về, hai anh em cháu cùng ăn...”. Có hôm cụ hỏi về chuyện học tập, chuyện vui chơi bạn bè ở lớp. Cụ dặn đi dặn lại: “Học trò phải giỏi, phải ngoan...”. Em vòng tay lại, dạ. Cụ xoa đầu khen “ngoan”.
Bạn Lâm có lần tâm sự với em: “Hạnh ơi. sau này, tớ cũng sẽ thi vào trường Đại học Nông nghiệp, học khoa Trồng trọt như ông tớ...”. Tôi nghĩ: “Lâm học giỏi. Bạn ấy lại yêu ông bà nội lắm. Chắc là bạn ấy sẽ thực hiện được ước mơ của mình”.
Lê Khải Hạnh, 2C
Trường Tiểu học Đình Bảng - Bắc Ninh
Bài làm 2
Cô Ba Chìa
Cô của hai anh em bạn Giang, bạn Quỳ được bà con làng xóm gọi là Cô Ba Chìa.
Hai anh em bạn ấy mồ côi cả bố và mẹ. Cô nuôi hai anh em từ ngày tấm bé. Đi thanh niên xung phong 11 năm ở Trường Sơn, sau năm 1975 trở về quê, cô quá lứa lỡ thì, lại hay bị đau ốm nên không đi lấy chồng, ở vậy nuôi hai đứa cháu nhỏ mồ côi.
Cô Ba Chìa nay đã 46 tuổi, người gầy đen. Cô búi tóc. Mái tóc đã điểm bạc. Cô có đôi mắt rất sáng, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng. Ngoài tiền lương trợ cấp ít ỏi, cô trồng rau và bán raư để nuôi hai cháu ăn học.
Cái quần đen, cái áo màu xanh đã bạc sờn, khi nào gặp, em cũng thấy cô Ba Chìa ăn mặc mộc mạc như thế. Cô thức khuya dậy sớm trồng rau, gánh rau ra chợ bán. Cô rất thương hai cháu. Cứ đến ngày rằm hằng tháng, cô Ba Chìa lại cho mỗi đứa 10.000 đồng để “nuôi lợn nhựa”. Đầu năm học, dịp tết, cô mua sắm sách vở mới, cặp, ba lô mới, giày dép mới, mũ mới cho hai cháu.
Giang học lớp Ba, Quỳ học lớp Hai. Cả hai bạn đều là học sinh giỏi, cháu ngoan Bác Hồ. Hai anh em thường đến nhà tôi chơi, rủ tôi đi học. Bà tôi khen hai anh em Giang, Quỳ ngoan. Bà tôi nói với bố mẹ tôi: “Cô Ba Chìa phúc đức quá! Sao lại có người đàn bà tốt thế!”.
Trần Quang Xương, 2C
Trường Tiểu học Đằng Lâm - Hải Phòng