Đề 13: Em hãy tả lại cô (thầy) giáo đã dạy em những năm học trước

  • Đề 13: Em hãy tả lại cô (thầy) giáo đã dạy em những năm học trước trang 1
  • Đề 13: Em hãy tả lại cô (thầy) giáo đã dạy em những năm học trước trang 2
13: Em hãy tả lại cô giáo (thầy giáo) đã dạy em những
năm học trước.
Thời gian trôi đi thật nhanh. Mới ngày nào em còn bỡ ngỡ, vậy mà bây giờ đây, em đã là một học sinh lớp 5. Chẳng còn bao lâu nữa em sẽ từ biệt mái trường tiểu học thân yêu - nơi các thầy cô đã dạy dỗ em nên người. Nhưng hình ảnh cô Thức - người mẹ hiền yêu quý dạy em năm học lớp 4 đã để lại trong em nhiều kỉ niệm sâu sắc nhất.
Năm nay cô đã ba mươi ba tuổi mà trông cô vẫn còn trẻ lắm. Cô có dáng người thon thả với nước da trắng hồng. Khuôn mặt trái xoan của cô toát lên vẻ hiền từ, nhân hậu. Đôi mắt cô như biết nói, biết an ủi, động viên em những lúc vui, buồn. Mái tóc cô dài, đen mượt luôn buông xõa ngang lưng. Em rất thích nhìn cô tới lớp thướt tha trong tà áo dài màu xanh.
Cô quan tâm, dạy dỗ chúng em như tình cảm của người mẹ dành cho con. Cô giảng bài mới hấp dẫn, thú vị làm sao! Giọng nói của cô sao ngọt ngào và truyền cảm đến thế. Chính giọng nói ấy đã lôi cuốn chúng em vào từng tiết học. Những giờ Tiếng Việt, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp và du dương, trầm bổng đưa chúng em vào thê giới của văn học và thơ ca. Bàn tay dịu dàng của cô đã uốn nắn cho em viết đẹp từng nét chữ. Cô hướng dần em cách giải những bài toán khó, viết những câu văn hay, giàu hình ảnh. Những ngày tháng ấy, chúng em như được sống trong vòng tay êm ái của người mẹ hiền thứ hai. Nhưng cô mới dạy chúng em được ba tháng, trong một lần kiểm tra sức khỏe, bác sĩ phát hiện cô mắc một căn bệnh hiểm nghèo, phải mố’ gấp. Được tin này, cả lớp em ai cũng lo lắng cho sức khỏe của cô. Hôm cô nhập viện, bạn nào mắt cũng ngấn nước. Ngày cô lên bàn mổ, chúng em hồi hộp lo lắng. Buổi tối, em gọi điện cho cô, thấy cô đã tỉnh, em mừng đến phát khóc. Sau một tuần điều trị, cô đã được xuất viện. Từ hôm đó, chúng em thay phiên nhau đến thăm và động viên cô. Chi một tháng sau, cồ đến trường dạy chúng em. Cả lớp em vui lắm. Chúng em không ngờ sức khỏe của cô lại bình phục nhanh như vậy. Cô nói với chúng em: "Tình yêu của các em dành cho cô đã giúp cô chiến thắng bệnh tật". Hai hàng nước mắt lăn dài, em thì thầm: "Cô ơi! Em yêu cô lắm!"
Đoàn Nhật Linh
(Lớp 5B, Tiểu học thị trấn Phúc Thọ, huyện Phúc Thọ, Hà Tây cũ)