Đề 23: Đã có lần em được khen (là Cháu ngoan Bác Hồ, là học sinh giỏi...), điều đó đem lại một niềm vui lớn cho gia đình. Hãy tả lại cảnh gia đình em trong dịp đó

  • Đề 23: Đã có lần em được khen (là Cháu ngoan Bác Hồ, là học sinh giỏi...), điều đó đem lại một niềm vui lớn cho gia đình. Hãy tả lại cảnh gia đình em trong dịp đó trang 1
  • Đề 23: Đã có lần em được khen (là Cháu ngoan Bác Hồ, là học sinh giỏi...), điều đó đem lại một niềm vui lớn cho gia đình. Hãy tả lại cảnh gia đình em trong dịp đó trang 2
  • Đề 23: Đã có lần em được khen (là Cháu ngoan Bác Hồ, là học sinh giỏi...), điều đó đem lại một niềm vui lớn cho gia đình. Hãy tả lại cảnh gia đình em trong dịp đó trang 3
23: Đã có lần em được khen (là Cháu ngoan Bác Hồ, là học sinh giỏi...), điều đó đem lại một niềm vui lớn cho gia đình. Hãy tả lại cảnh gia đình em trong dịp đó.
Buổi chiều đi học về, bước vào nhà, em sung sướng reo lên:
- Bố mẹ ơi! Con được nhà trường công nhận là học sinh giỏi đấy!
Cả nhà rộn rã hẳn lên.
Cảnh gia đình tối nay thật đầm ấm. Ánh điện như muôn hòa chung niềm vui lớn này của gia đình, tỏa màu trắng sáng trưng khắp gian nhà đơn sơ. Bô' mẹ em vui quá, nghỉ mọi công việc buổi tôi, phấn khởi ngồi vào bàn uống nước. Bát chè tươi nóng bôc hơi nghi ngút làm tăng thêm vẻ âm cúng. Em vào góc học tập lấy cái giấy khen trân trọng đưa cho bô. Cu Tí kêu lên: “Ớỉ/ Cái tranh gỉ mà đẹp thế! Chị cho Tí xem với!”.
Mẹ em mỉm cười xoa đầu cu Tí:
Không phải tranh đâu, giấy khen của chị con đấy! Tranh không quý bằng giấy khen đâu, cu Tí ạ!
Chị ấy học giỏi nên được giấy khen phái không mẹ?
-ừ!
Bô mẹ nãy giờ chăm chú đọc giấy khen, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh vui sướng:
Mẹ nó nghe nhé: “Em Phạm Thị Bè dạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện”, vinh dự quá.
Đôi mắt mẹ rưng rưng cảm động. Cuộc đời mẹ vất vả nhiều. Đôi mắt mẹ thâm quầng nhìn em rõ lâu. Ánh mắt chan chứa niềm vui và đầy trìu mến, tha thiết yêu thương. Vì em, mẹ đã chịu đựng bao đau đớn, khó khăn vất vả nuôi em ăn học. Hôm nay, nhận được kết quả học tập tốt đẹp của em, mẹ không xúc động sao được! Niềm vui của mẹ thật thầm lặng. Bàn tay chai sạm tần tảo siết chặt tay em.
Con thấy không, đấy là kết quả ba tháng nay con chăm chỉ học tập. Gắng lên nữa con nhé!
Mẹ nói đúng đấy! Gắng lên nữa để lớn lên đi bộ đội như anh đây này - Anh Hòa vừa mới về phép nói giọng lém lỉnh, lại thêm cái nháy mắt tinh nghịch làm cả nhà phì cười.
Chú mướp rón rén đến bên em. Cái lưỡi âm ấm liếm nhẹ vào chân em. Hình như chú muốn chia vui cùng em thì phải. Hương thơm dìu dịu của hoa bưởi theo gió bay vào nhà làm cho ai nấy cũng thấy khoan khoái, dễ chịu. Bố em gỡ đôi kính lão cười xuề xòa. Tính bố thế đấy. Khác với mẹ, hễ có gì vui là bố cười ngay. Niềm vui hôm nay đối với bố lớn quá. Chắc bố không ngờ đứa con nhỏ bé của mình lại học khá thế. Trông bố như trẻ ra. Nhìn em, bố nói: “Con có biết nhờ ai mà con dược khen không'? Không thầy đố mày làm nên con ạ! - Con phủi cố gắng hơn nữa dể xứng dáng với sự tận tâm dạy dỗ của các thầy, các cô!”. Cu Tí nãy giờ ngồi im, bây giờ mới thỏ thẻ:
Bô ơi! Khi nào con lớn, con sẽ cô gắng như chị đế được học... sinh giỏi.
Cả nhà phá lên cười. Chợt bô bảo:
Ây! Mải vui mà trời đã tối. Các con xem lại bài vở để mai đi học! Em ngồi vào góc học tập. Hình ảnh vui mừng của gia đình tối nay làm cho em tự hào sung sướng. Hình ảnh đó càng động viên, thúc giục em cố gắng hơn nữa đế’ đem lại cho gia đình những niềm vui như ngày hôm nay.
Hồ Thị Tuyết Nhung