Đề 30: Vào một buổi tối trong không khí đầm ấm của gia đình, bố hỏi em: "Trong chương trình Tiếng Việt cấp Một con thích nhất bài nào? Vì sao?" Em đã trả lời đầy đủ câu hỏi của bố. Em hãy thuật lại cuộc đối thoại giữa hai bố con

  • Đề 30: Vào một buổi tối trong không khí đầm ấm của gia đình, bố hỏi em:
  • Đề 30: Vào một buổi tối trong không khí đầm ấm của gia đình, bố hỏi em:
  • Đề 30: Vào một buổi tối trong không khí đầm ấm của gia đình, bố hỏi em:
30: Vào một buổi tối trong không khí đầm â'm của gia đình, bố hỏi em: “Trong chương trình Tiếng Việt cấp I con thích nhất bài nào? VI sao?” Em đã trả lời đầy * đủ câu hỏi của bố. Em hãy thuật lại cuộc đối thoại giữa hai bố con.
Tốì nay, ngôi nhà đơn SƯ của gia đình em vui hẳn lên vì có bố là bộ đội được về phép. Ăn cơm xong, cả nhà đoàn tụ bên nhau. Mẹ ngồi cạnh giường và nói:
- Bé An nhà mình vừa đạt danh hiệu học sinh giỏi cấp tỉnh anh ạ! Khuôn mặt bò em l ạng rỡ hẳn lên, ông có vẻ rất hài lòng. Bô nhiu nhíu vầng trán, suy nghĩ điều đó, đôi mắt trầm tĩnh. ít giây sau như thể kiểm tra thực lực vốn có của tôi, bô nói:
Bô' hỏi con nhé! Trong chương trình Tiếng Việt cấp I con thích nhất bài nào? Vì sao con thích bài đó?
Câu hỏi của bô' tôi giông câu hỏi một nhà sư phạm vậy! Bình tĩnh trả lời các câu hói của bô', tôi thưa:
Thưa bố trong chương trình Tiếng Việt cấp I con thích nhất bài Mẹ của nhà thơ Bằng Việt ạ. Bài đó con học trong chương trình Tiếng Việt cấp I. Sở dĩ con thích vì bài thơ đã đế lại trong kí ức con hình ảnh đẹp đẽ của bà mẹ chiến sĩ đô'i với anh thương binh, một người lính trong cuộc kháng chiến chông Mĩ.
Bô' tôi hỏi tiếp:
Những hình ảnh nào nói về việc làm của bà mẹ đối với anh thương binh làm con xúc động?
Con bị thương nằm lại một mùa mưa
Nhớ dáng mẹ ân cần mà lặng lẽ Nhà yên ắng tiếng chân di rất nhẹ Gió từìig hồi trên mái lú ùa qua.
Ta cảm động vì người mẹ già đã ân cần chăm sóc và tạo sự yên tĩnh cho người thương binh trong khi chữa chạy vết thương. Vì lòng tô't của mẹ mà người lính không bao giờ quên được bóng hình mẹ, không quên được miền đất mẹ ở:
Nhớ vườn cây che bóng kín sau nhà
Trái chín rụng suốt mùa thu lộp độp
Những dãy bưởi sai, những hàng khế ngọt Nhãn dầu mùa chim đến bói lao xao.
Anh nhớ hình bóng mẹ vì bà đã chăm sóc anh đúng như người mẹ của mình và có lẽ cũng vì vậy mà nhà thơ đã đặt tên cho bài thơ là Mẹ. Người đọc cũng như nhà thơ làm sao quên được đức hi sinh và sự chăm chút ân tình của mẹ:
Con. xót lòng mẹ hái trái bưởi đào
Con nhạt miệng có canh tôm nấu khế!
Và có lẽ trong cuộc chiến tranh thời ấy, Việt Nam ta đã có rất nhiều bà mẹ như thế.
Nghe tôi nói, bố tôi gật đầu và hình như ông cũng đồng ý với những điều tôi vừa nói. Cả nhà yên lặng hồi lâu. Hình như bố tôi và mẹ cũng đang nhớ lại những bà mẹ khác cũng có tấm lòng nhân hậu như thế đối với mình.
Hồ Thị Thảo