Tuần 8. Trên Đôi Cánh Ước Mơ

  • Tuần 8. Trên Đôi Cánh Ước Mơ trang 1
  • Tuần 8. Trên Đôi Cánh Ước Mơ trang 2
  • Tuần 8. Trên Đôi Cánh Ước Mơ trang 3
  • Tuần 8. Trên Đôi Cánh Ước Mơ trang 4
  • Tuần 8. Trên Đôi Cánh Ước Mơ trang 5
  • Tuần 8. Trên Đôi Cánh Ước Mơ trang 6
  • Tuần 8. Trên Đôi Cánh Ước Mơ trang 7
  • Tuần 8. Trên Đôi Cánh Ước Mơ trang 8
  • Tuần 8. Trên Đôi Cánh Ước Mơ trang 9
  • Tuần 8. Trên Đôi Cánh Ước Mơ trang 10
Tuần 8.
TẬP ĐỌC Nếu chúng mình có phép lạ
CÁCH ĐỌC
Giọng hồn nhiên, vui tươi. Nhấn giọng những từ ngữ thể hiện niềm vui, niềm khao khát của trẻ em: nảy mầm nhanh, chớp mắt, đầy quả, tha hồ, trái bom, trái ngon, toàn kẹo, bi tròn...
GỢl ý tìm hiểu bài
Câu thơ được lặp lại nhiều lần trong bài là: Nếu chúng mình có phép lạ. Câu này được lặp lại mỗi lần bắt đầu một khổ thơ và lặp lại hai lần khi kết thúc bài thơ. Việc lặp lại nhiều lần câu ấy cho thấy sự tha thiết, ước muôn của các bạn nhỏ.
Mỗi khổ thơ nói lên một điều ước của các bạn nhỏ. Những điều ước ấy là:
Khổ thơ 1: Ước cây mau lớn để đầy quả.
Khổ thơ 2: Ước mình thành người lớn ngay để làm việc.
Khổ thơ 3: Ước trái đất không còn mùa đông.
Khổ thơ 4: Ước không còn bom đạn, những trái bom hóa thành trái ngon chứa toàn kẹo với bi tròn.
Giải thích ý nghĩa của các cách nói
Ước “không còn mùa đông” là ước không còn thiên tai, không còn tai họa.
Ước “hóa trái bom thành trái ngon” là ước không còn bom đạn chiến tranh, nhân loại hòa bình.
Học sinh tự phát biểu ý thích của mình.
Chẳng hạn:
Thích ước mơ hạt vừa gieo đã lớn ngay thành cây đầy quả.
Thích ước mơ ngủ dậy thành người lớn ngay khám phá đại dương, chiếm lĩnh bầu trời.
Thích ước mơ trái bom hóa thành trái ngon chứa toàn kẹo và bi tròn...
Nội dung: Ước mơ của các bạn nhỏ muôn có phép lạ để làm thế giới trở nên tô't đẹp hơn.
CHÍNH TẢ	Trung thu độc lập
1. Nghe viết
Chú ý những tiếng bắt đầu bằng: r / d. / gi hoặc có vần iên / yên / iêng
Lựa chọn
kiếm giắt — kiếm rai xuông nước — đánh dấu — kiếm rai — làm gì — đánh dấu - kiếm rai — đã đánh dấu.
yên tĩnh — Bỗng nhiên — ngạc nhiên - biểu diễn — buột miệng — tiếng đàn.
Tìm các từ
Các từ có tiếng mở đầu bằng r, d hoặc gi: rể, danh nhân, giường.
Các từ có tiếng chứa vần ién hoặc iêng: diện thoại, nghiền, khiêng. LUYỆN TỪ VÀ CÂU
Cách viết tên người, tên địa lí nước ngoài
NHẬN XÉT
Đọc các tên ngưởi, tên địa lí nước ngoài
Học sinh đọc theo sự hướng dẫn và đọc mẫu của thầy (cô) giáo: Mô-rít xa, Mát-téc-lích, Hi-ma-lay-a.
Biết rằng chữ cái đầu mỗi bộ phận tạo thành các tên riêng nói trên đều được viết hoa.
Nhận xét về cấu tạo và cách viết mỗi bộ phận trong tên riêng nước ngoài.
Mỗi tên riêng nói trên gồm mấy bộ phận, mỗi bộ phận gồm mẩy tiêng?
Tên người
Lép Tôn-xtôi gồm 2 bộ phận: Lép và Tôn-xtôi.
Bộ phận 1 gồm 1 tiếng: Lép.
Bộ phận 2 gồm 2 tiếng: Tôn / xtôi.
Mô-rít-xa Mát-téc-lích gồm 2 bộ phận: Mô-rít-xa và Mát-téc-lích. Bộ phận 2 gồm 3 tiếng: Mô / rít / xa.
Bộ phận 2 gồm 3 tiếng: Mát / téc / lích.
Tô-mát Ê-đi-xan gồm 2 bộ phận: Tô-mát và Ê-đi-xan.
Bộ phận 1 gồm 2 tiếng: Tô / mát.
Bộ phận 2 gồm 3 tiếng: Ê / đi / xon.
Tên địa lí
Hi-ma-lay-a chỉ có 1 bộ phận gồm 4 tiếng: Hi / ma / lay / a. Đa-nuýp chỉ có 1 bộ phận gồm 2 tiếng: Đa / nuýp.
Lốt Ảng-gio-lét có 2 bộ phận là Lốt và Ầng-gia-lét.
Bộ phận 1 gồm 1 tiếng: Lốt
Bộ phận 2 gồm 3 tiếng: Ang / gia / lét.
Niu Di-lân có hai bộ phận: Niu và Di-lân.
Bộ phận 1 gồm 1 tiếng: Niu
Bộ phận 2 gồm 2 tiếng: Di / lân.
Công-gô có 1 bộ phận gồm 2 tiếng là: Công / gô
Chữ cái đầu mỗi bộ phận được viết thế nào? (Viết hoa)
Cách viết các tiếng trong cùng một bộ phận như thế nào? (Giữa các tiếng trong cùng một bộ phận có gạch nô'i).
Cách viết một số tên người, tên địa u nước ngoài đã cho có gì đặc biệt? Viết giông như tên riêng tiếng Việt Nam. Tất cả các tiếng đều viết hoa: Thích Ca Mâu Ni, Hi Mã Lạp Sơn.
GHI NHỜ	
Khi viết tên ngựời, tên địa lí nước ngoài, ta viết hoa chữ cái đầu của rniỗi bộ phận tạo thành tên đó. Nếu bộ phận tạo thành tên gồm nhiều tiếng thì giữa các tiếng cần có gạch nối.
Có một sô' tên người, tên địa lí nước ngoài viết giống như cách viết tên riêng Việt Nam. Đó là những tên riêng được phiên âm theo âm Hán Việt.
LUYỆN TẬP
1. Viết lại cho đúng những tên riêng:
Ac-boa, Lu-i Pa-xta, Ac-boa, Quy-dăng-xơ.
2. Viết lại những tên riêng cho đúng quy tắc:
Tên
người
An-be Anh-xtanh
Crít-xti-an
An-đéc-xen
Nhà vật lí học nổi tiếng thế giới, người Anh (1879-1955).
Nhà văn nổi tiếng thế giới, chuyên viết truyện cổ tích, người Đan Mạch (1805-1875).
I-u-ri
Ga-ga-rin
Nhà du hành vũ trụ ngưè Nga, người đầu tiên bay vào vũ trụ (1934-1968).
Tên
địa
lí
Xanh Pê-téc-bua
Tô-ki-ô
A-ma-dôn
Ni-a-ga-ra
Kinh đô cũ của Nga.
Thủ đô của Nhật Bản.
Tên một dòng sông lớn chảy qua Bra-xin.
Tên một thác nước lớn ở giữa Ca-na-da và Mĩ.
3. Trò chơi du lịch: Thi ghép đúng tên nước vời tên thủ đô của nước ấy.
STT
Tên nước
Tên thủ đô
1
Nga
Mát-xcơ-va
2
Ấn Độ
Niu Đê-li
3
Nhật Bản
Tô-ki-ô
4
Thái Lan
Băng Cốc
5
Mỹ
Oa-sinh-tơn
6
Anh
Luân Đôn
7
Lào
Viêng Chăn
8
Cam-pu-chia
Phnôm Pênh
9
Đức
Béc-lin
10
Ma-lai-xi-a
Cu-a-la Lăm-pơ
11
In-đô-nê-xi-a
Gia-các-ta
KỂ CHUYỆN Kể chuyện đã nghe, đã đọc
Đề bài: Hãy kể một câu chuyện mà em đã được nghe, được đọc về những ước mơ đẹp hoặc những ước mơ viển vông, phi lí.
Cô bé bán diêm
(Trích trong truyện An-đéc-xen)
(Đêm giao thừa, trài rét mướt. Một cô bé bán diêm nhà nghèo, mồ côi mẹ, đầu trần, chân đi đất, bụng đói, đang dò dẫm trong bóng tối. Suốt cả ngày em không bán được bao diêm nào...)
Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phô' sực nức mùi ngỗng quay. Chả là đêm giao thừa mà! Em tưởng nhớ lại năm xưa, khi bà nội hiền hậu của em còn sông, em cũng được đón giao thừa ở nhà. Nhưng Thần Chết đã đến cướp bà em đi mất, gia sản tiêu tán, và gia đình em đã phải lìa ngôi nhà xinh xắn có dây trường xuân bao quanh, nơi em đã sông những ngày đầm ấm, để đến chui rúc trong một xó tô'i tăm, luôn luôn nghe những lời mắng nhiếc chửi rủa.
Em ngồi nép trong một góc tường, giữa hai ngôi nhà, một cái xây lùi vào chút ít.
Em thu đôi chân vào người, nhưng mỗi lúc em càng thấy rét buô't hơn.
Tuy nhiên, em không thể nào về nhà nếu không bán được ít bao diêm, hay không ai bô' thí cho một đồng xu nào đem về; nhất định là cha em sẽ đánh em.
Vả lại ở nhà cũng rét thê' thôi. Cha con em ở trên gác sát mái nhà, và mặc dầu đã nhét giẻ rách vào các kẽ hở lớn trên vách, gió vẫn thổi rít vào trong nhà. Lúc này đôi bàn tay em đã cứng đờ ra.
Chà! Giá quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ? Giá em có thể rút một que diêm ra quẹt vào tường mà hơ ngón tay nhỉ? Cuô'i cùng em đánh liều quẹt một que. Diêm bén lửa thật là nhạy. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt.
Em hơ đôi tay trên que diêm sáng rực như than hồng. Chà! Ánh sáng kì dị làm sao! Em tưởng chừng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng. Trong lò, lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng.
Thật là dễ chịu! Đôi bàn tay em hơ trên ngọn lửa; bên tay cầm diêm, ngón cái nóng bỏng lên. Chà! Khi tuyết phủ kín mặt đât, gió bâ'c thổi vun vút mà được ngồi hàng giờ như thế, trong đêm đông rét buốt, trước một lò sưởi, thì thích biết bao!
Em vừa duỗi chân ra sưởi thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất. Em ngồi đó, tay cầm que diêm đã tàn hẳn. Em bần thần cả người và chợt nghĩ ra rằng cha em đã giao cho em đi bán diêm. Đêm nay về nhà thế nào cũng bị cha mắng.
Em quẹt que diêm thứ hai, diêm cháy và sáng rực lên. Bức tường như biến thành một tâm rèm bằng vải màu. Em nhìn thấy vào tận trong nhà. Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kì diệu nhẫt là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, phuôc-sét cắm trên lưng, tiến về phía em bé.
Rồi... que diêm vụt tắt; trước mặt em chỉ còn là những bức tường dày đặc và lạnh lẽo.
Thực tế đã thay thế cho mộng tưởng; chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, mà chỉ có phô" xá vắng teo, lạnh buôt, tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu và mấy người khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến những nơi hẹn hò, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của em bé bán diêm.
Em quẹt que diêm thứ ba. Bỗng em thây hiện ra một cây thông Nô-en. Cây này lớn và trang trí lộng lẫy hơn cây mà em đã được thấy năm ngoái qua cửa kính một nhà buôn giàu có. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong các tủ hàng, hiện ra trước mắt em bé. Em với đôi tay về phía cây... nhưng diêm tắt. Tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời.
Chắc hẳn có ai vừa chết, em bé tự nhủ, vì bà em, người hiền hậu độc nhất đô'i với em, đã chết từ lâu, trước đây thường nói rằng: “Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với Thượng đế.”
Em quẹt que diêm nữa vào tường, một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh và em bé nhìn thấy rõ ràng bà em đang mỉm cười với em.
Bà ơi! Em bé reo lên, cho cháu đi với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây Nô-en ban nãy, nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi này; trước kia khi bà chưa về với Thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết bao! Dạo ấy bà đã từng nhủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn, cháu sẽ được gặp lại bà, bà ơi! Cháu van bà, bà xin Thượng đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu.
Que diêm tắt phụt, và ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt em bé cũng biết mất.
Thế là em quẹt tất cả những que diêm còn lại trong bao. Em muôn níu bà em lại! Diêm nô'i nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Chưa bao giờ em thấy bà em to lớn và đẹp lão như thế này. Bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa họ nữa. Họ đã về chầu Thượng đế.
Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đát, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà.
Trong buổi sáng lạnh lẽo ấy, ở một xó tường, người ta thấy một em gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa.
Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên thi thể em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Mọi người bảo nhau: “Chắc nó muôn sưởi cho ấm!”, nhưng chẳng ai biết những cái kì diệu mà em đã trông thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm.
* Ý nghĩa: Cảnh ngộ đáng thương của em bé bán diêm, những ước mơ của em bé về cuộc sông hạnh phúc và được ở bên người bà nhân hậu.
TẬP ĐỌC	Đôi giày ba ta màu xanh
CÁCH ĐỌC
• Giọng kể và tả: đoạn 1 chậm rãi, nhẹ nhàng; đoạn 2 nhanh, vui hơn. Đoạn nhấn giọng: đẹp làm sao, cao, ôm sát chán, dáng thon thả... Đoạn 2 nhấn giọng: ngẩn ngơ nhìn theo, tay run run, môi mấp máy, bàn chân ngọ nễuậy^ nhảy tưng tưng.
GỢl ý tìm hiểu bài
Những câu vãn tả vẻ đẹp của đôi giày ba ta là:
Cổ giày ôm sát chân.
Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu.
Phần thân gần sát cổ có hai hàng khuy dập, luồn một sợi dây trắng vắt ngang.
Tác giả của bài văn quyết định sẽ thưởng cho Lái đôi giày ba ta màu xanh để động viên cậu bé Lái trong ngày đầu tới lớp. Tác giả chọn cách làm đó là vì ngày nhỏ chị đã từng mơ ước một đôi giày ba ta màu xanh giông hệt Lái bây giờ. Bởi vậy, chị tin là làm như thế sẽ đem lại niềm vui cho Lái. Lái sẽ hiểu chị yêu thương Lái, muôn Lái đi học...
Những chi tiết nói lên sự cảm động và niểm vui của Lái khi nhận đôi giày là: Tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân... ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng.
Nội dung: Để vận động cậu bé lang thang đi học, chị phụ trách Đội đã quan tâm đến ước mơ của cậu bé. Niềm xúc động, vui sướng của cậu bé khi được thưởng đôi giày trong buổi đến lớp đầu tiên.
TẬPLÀMVĂN Luyện tập phát triển câu chuyện
Viết lại câu mở đầu cho từng đoạn vãn.
Đoạn 1:
Mùa giáng sinh năm ấy, Va-li-a tròn mười một tuổi được bô' mẹ dẫn đi xem xiếc	
Đoạn 2:
Rồi một hôm, rạp xiếc thông báo cần tuyển diễn viên. Va-li-a xin bô' mẹ cho ghi tên học nghễ	
Đoạn 3:
Thê' là từ hôm đó, ngày ngày Va-li-a làm việc trong chuồng ngựa	
Đoạn 4:
Bằng sự cô' gắng của mình, Va-li-a đã trở thành diễn viên xiếc được khán giả ái mộ	
a) Trình tự sắp xếp các đoạn văn:
Sắp xếp theo trình tự thời gian. Nói rõ hơn, việc xảy ra trước thì kể trước, việc xảy ra sau thì kể sau.
b) Vai trò của các câu mở đầu đoạn văn:
Thể hiện sự tiếp nô'i về thời gian. Tác dụng của câu mở đầu (cụm từ in đậm) để nô'i đoạn văn sau với các đoạn văn trước.
Kể lại một câu chuyện đã học trong đó các sự việc được sắp xếp theo trình tự thời gian.
Học sinh có thể kể: Dế Mèn bênh vực kẻ yếu, Người ăn xin, Một người chính trực, Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca,... miễn là câu chuyện được kể theo trình tự thời gian.
LUYỆN TỪ VÀ CÂU
Dấu ngoặc kép
NHẬN XÉT
Những từ ngữ và câu đặt trong dâu ngoặc kép trên đây là lời của Bác HỒ.
Dấu ngoặc kép dùng để đánh dấu chỗ trích dẫn trực tiếp lời nói của nhân vật.
Đó có thể là:
Một từ hay cụm từ: “người lính vâng lệnh quốc dân ra trận”, “đầy tớ trung thành của nhân dân”.
Một câu, một đoạn: “Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao cho nước ta hoàn toàn độc lập, dân ta hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành.”
Trong đoạn văn trên, dấu ngoặc kép được dùng độc lập khi dẫn lời dẫn trực tiếp chỉ là một từ hay cụm từ. Dấu ngoặc kép được dùng phôi hợp với dấu hai chấm khi lời dẫn trực tiếp là một câu trọn vẹn hay một đoạn văn.
Trong khổ thơ trên từ “lầu” được tác giả sử dụng để chỉ cái tổ nhỏ của con tắc kè trên cây. Gọi cái tổ nhỏ của tắc kè là “lầu”, tác giả nhằm đề cao giá trị của cái tổ ấy. Dấu ngoặc kép được dùng trong trường hợp này chính là để đánh dấu từ “lầu” được dùng với ý nghĩa đặc biệt như vừa nói.
GHI NHỚ	
Dấu ngoặc kép thường được dùng để dẫn lời nói trực tiếp của nhân vật hoặc của một người nào đó.
Nếu lời nói trực tiếp là một câu trọn vẹn hay một đoạn văn thì trưác dấu ngoặc kép ta thường phải thèm dấu hai chấm.
Dấu ngoặc kép còn được dùng để đánh dấu những từ ngữ được
dùng với ý nghĩa đặc biệt.	
LUYỆN TẬP
Trong đoạn văn đã cho, lời nói trực tiếp là:
“Em đã làm gì để giúp đỡ mẹ?”
“Em luôn luôn giúp đỡ mẹ. Em quét nhà và rửa bát đĩa. Đôi khi, em giặt khăn mùi soa.”
Không thể đặt những lời nói trực tiếp trong đoạn văn ở bài tập 1 xuống dòng sau dấu gạch ngang đầu dòng. Bởi vì đề bài của cô giáo và các câu văn của bạn học sinh không phải dạng đô'i thoại trực tiếp.
Đột dấu ngoặc kép vào hai câu:
Cả bầy ong cùng nhau xây tổ. Con nào con nấy hết sức tiết kiệm “vôi vữa”.
Trạng Quỳnh thây có người dâng vua một mâm đào gọi là “đào trường thọ” thì thản nhiên lấy một quả mà ăn. Vua giận, ra lệnh chém đầu Quỳnh. Quỳnh bèn tâu:
- Tâu bệ hạ, thần thây quả đào gọi là trường thọ mới lây ăn, tưởng ăn vào thì được sông lâu thờ vua. Không ngờ, nuốt chưa khỏi miệng mà chết đã đến cổ. Vậy nên, xin đức vua đổi tên quả ấy là “đoản thọ” và trị tội kẻ xu nịnh dâng đào.
Vua nghe vậy bật cười, tha tội cho Trạng Quỳnh.
(Truyện dân gian Việt Nam)
TẬPLÀMVĂN Luyện tập phát triển câu chuyện
Đề bài: Kể lại câu chuyện Ở Vương quốc Tương Lai theo trình tự thời gian.
Bài tham khảo
Chuyện kể về Tin-tin và Mi-tin được một bà tiên ban phép mầu nhiệm, hai bạn đã vượt qua nhiều thử thách, đến nhiều xứ sở để tìm con chim xanh đem về chữa bệnh cho một bạn ở xóm. Trong các nơi mà hai bạn đi qua thì một xứ sở vô cùng kì thú - xứ sở của những nhà phát minh sắp ra đời ở Vương quôh Tương Lai. Nơi đầu tiên hai bạn nhỏ được tham quan là công trường xanh. Nơi ấy, Tin-tin và Mi-tin gặp năm bạn nhỏ với những phát minh khoa học thật tài ba. Thấy bạn nhỏ thứ nhất cầm trên tay chiếc máy có đôi cánh xanh, Tin-tin hỏi:
Cậu làm gì với đôi cánh xanh ấy?
Cậu bé cười rạng rỡ:
Khi nào ra đời, mình sẽ dùng chiếc máy này chế tạo ra một vật làm cho con người hạnh phúc.
Nghe thế, Mi-tin vội hỏi:
— Vật đó thế nào? Ăn ngon chứ? Nó có ồn ào không?
Cậu bé trả lời một cách tự tin:
Không, chẳng ồn ào tí nào cả. Mình chế tạo sắp xong rồi.
Một lát sau, cậu bé mang đến cho Tin-tin và Mi-tin cùng xem. Trong lúc đang xem, Tin-tin và Mi-tin được cậu bé thứ hai giới thiệu ba mươi vị thuổe trường sinh giúp con người sông lâu, khỏe mạnh. Các vị thuốc ây được đặt trong những chiếc lọ xanh do chính tay bạn nhỏ ấy sáng chế.
Chưa hết ngạc nhiên, Mi-tin và Tin-tin lại thấy cậu bé thứ ba từ trong đám đông đi ra với một điều kì diệu. Em bé thứ ba ấy tỏa ra một nguồn sáng lạ thường mà các bạn chưa từng thấy bao giờ. Tiếp theo đó, cậu bé thứ tư xuất hiện kéo tay Tin-tin đến xem các máy biết bay trên không như một con chim. Niềm say mê và sự cảm kích của Tin-tin và Mi-tin chưa lắng xuông thì cậu bé thứ năm bước đến giới thiệu chiếc máy do mình phát minh. Chiếc máy biết dò tìm những kho báu bí ẩn còn cất giữ trên mặt trăng.
Tin-tin và Mi-tin chia tay năm cậu bé với sự khâm phục về tài năng của họ. Hai bạn tiếp tục cuộc hành trình của mình. Tin-tin và Mi-tin bước sang một thế giới kì ảo khác, đó là khu vườn kì diệu. Đến đây, hai bạn trong xoe đôi mắt khi thấy một vườn cây sum sê trĩu quả, trái cây chín mọng, thơm ngon.
Từ xa, hai bạn đã thấy một cậu bé mang chùm quả treo trên một đầu gậy đi tới.
Tin-tin vội khen:
Chùm lê đẹp quá!
Cậu bé lắc đầu, bảo:
Không phải lê đâu, nho đấy! Mình đã tìm ra cách trồng và cách chăm bón cho mọi quả nho đều như thế này.
Tiếp theo sau, bạn nhỏ thứ ba loại bê một sọt quả to như quả dưa và mời mọi người xem những trái cây do mình trồng.
Tin-tin vội hỏi:
Dưa phải không?
Cậu bé đáp:
Không! Táo đấy! Mình sẽ giúp mọi người trồng những loại táo to như thế này, có thể là to hơn nữa đấy.
Sau cùng, bạn nhỏ thứ ba lại đẩy một xe gồm những quả rất to. Vừa thấy, Tin-tin và Mi-tin reo lên:
Ồ! Bí đỏ.
Cậu bé đính chính:
Đây là dưa đấy! Sẽ có những quả dưa to như thế này khi mình ra đời. Tin-tin và Mi-tin thật không khỏi ngạc nhiên.
Gặp các bạn nhỏ ở Vương quốc Tương Lai, Tin-tin và Mi-tin cảm thấy cuộc sông thật thú vị biết bao. Hai bạn dấy lên một ước mơ cháy bỏng - Ước mơ phát minh khoa học. Hai bạn nhỏ tạm biệt Vương quô'c Tương Lai ra về với lòng tràn ngập niềm vui về một ngày mai tươi đẹp.