Chú bê con

  • Chú bê con trang 1
  • Chú bê con trang 2
CHÚ BÊ CON
Chú mới chẵn ba tháng tuổi, còn nhỏ xíu, song đã biết lũn cũn chạy theo mẹ gặm cỏ ở lưng đồi. Trông bê con xinh tệ! Này nhé, đây là cái chóp mũi viền đen tuyền lúc nào cũng mở khép sinh động. Phía trên chóp mũi là đôi mắt bê con tròn vo lúc nào cũng lấp lánh, lấp lánh. Còn cái đầu húi cua hiếu động của bê con thì thật tuyệt, mượt, mịn như nhung, tròn căng như một trái bóng. Cũng như các chú bê khác cùng cỡ tuổi ấy, bê con không có sừng, chỉ có hai hốc sừng lấp ló chờ sau hai chiếc tai hình lá khoai môn nhọn dựng cuông. Còn đôi hàm miệng thì chưa đủ độ cứng, chưa đủ độ sắc, nên bê con chỉ có thể xài được những vạt cỏ thật non. Thêm vào đấy, cái đuôi dài nhỏ xíu với một túm sợi tí teo như lá cờ đuôi nheo vắt qua vắt lại. Duy chỉ có màu áo liền quần toàn thân của bê con là nổi bật, vàng ươm, lại óng ánh như có chứa sắc nắng mặt trời. Với vóc dáng hình thể và trong trang phục kiểu ấy, bê con thật ngộ nghĩnh, đáng yêu biết bao.
Trên vạt đồi xanh, bò mẹ trông con, vừa đi vừa dừng lại, lia chiếc lưỡi dài như một chiếc lưỡi hái mềm linh hoạt trong hàm cứng và sắc như đá gặm xèn xẹt, xèn xẹt nghe vui tai. Riêng bê con, chú không đi mà nhảy từng bước ngắn, có lẽ để khoe bộ guốc đen còn mới nguyên nom thật đã mắt.
Thỉnh thoảng bò mẹ ngừng bước ngắn, ngoái đôi sừng cong vặn cỏ đỗ, gọi toáng lên vang động một vùng: “ò, ò oành! Ò ò oàm! Lại đây! Lại đây!” Những lúc đó bê con đứng bất động, dỏng đôi tai lá khoai môn của mình chừng như để nghe cho rõ hơn, rồi lũn cũn chạy theo mẹ. Đến khi gặp mẹ, chú thản nhiên há cái miệng còn mùi sữa, ngậm chặt lấy núm vú to đùng, miết lấy miết để liền một chập. Mới tròn ba tháng tuổi, chưa biết ăn nhiều cỏ nên bê con vẫn còn ham bú mẹ lắm. No nê, bê con lại rời mẹ, nhởn nhơ với những cô bướm trắng, những cậu bướm vàng, chơi trò đuổi bắt hoặc chơi trò ú tìm với bác cào cào, những chị châu chấu. Cứ mỗi khi bác cào cào cạch cạch vỗ cánh, hoặc những chị châu chấu tanh tách nhún chân nhảy từ mô đất này sang mô đất kia là bê con cũng nhảy quẫng lên, phóng đôi móng guốc của riêng mình xem có nhọn sắc, có lợi hại lắm không.
(.Trích trong truyện Ong và cháu — Chu Huy)