Đề: Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An - đrây - ca bằng lời của cậu bé An - đrây - ca

  • Đề: Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An - đrây - ca bằng lời của cậu bé An - đrây - ca trang 1
Đề: Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng lời của cậu bé An-đrây-ca.
BÀI THAM KHẢO
Ông tôi đã mất lâu rồi mà tôi thì cứ nhớ mãi, nhớ về hình ảnh của ông từ những ngày nào. Và có lẽ nhớ nhất là năm tôi lên chín tuổi, nó đã để lại một nỗi dằn vặt trong lòng tôi mãi cho đến bây giờ.
Hồi đó, tôi sống với mẹ và ông. Ông tôi đã chín mươi sáu tuổi rồi nên rất yếu.
Một buổi chiều nọ, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm!” Mẹ sai tôi đi mua thuốc. Tôi vội đi ngay nhưng dọc đường gặp mấy đứa bạn ở xóm chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Tôi thích quá nên quên mất lời mẹ dặn. Chơi bóng được một lúc mới sực nhớ đến việc đi mua thuốc cho ông. Tôi chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về.
Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt thấy mẹ khóc nấc lên. Thì ra ông tôi đã tắt thở. Tôi nghẹn ngào nhìn ông rồi òa lên khóc. Tôi kể lại sự vô tâm của mình cho mẹ nghe. Mẹ an ủi tôi:
- Không, con không có lỗi, chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng tôi thì không nghĩ vậy. Chỉ vì tôi ham mê đá bóng, mua thuốc về chậm mà ông mất. Cả đêm đó, tôi ngồi khóc ấm ức dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi bây giờ, tôi đã lớn khôn và vẫn luôn tự dằn vặt: “Giá như tôi đừng ham chơi, mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa.”
Dù dằn vặt và nghiêm khắc với lỗi lầm của bản thân mình thì ông tôi cũng không còn sống nữa. Tôi đã rút ra bài học đầu đời thật cay đắng.