Có bé, ông lão và chiếc áo mưa

  • Có bé, ông lão và chiếc áo mưa trang 1
  • Có bé, ông lão và chiếc áo mưa trang 2
CÔ BÉ, ÔNG LÃO VÀ CHIẾC Áo MƯA
Cơn mưa bất chợt đổ xuống đúng lúc. Hoa vội vàng, luống cuống, lo âu khi sực nhớ ra mình không mang áo mưa. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hoa: “Hay mình tắm mưa nhỉ? Nhưng nhỡ cảm thì sao?”. Rồi ý nghĩ liều lĩnh ấy vụt tắt. cổng trường lác đác có mấy bạn trai đang tụ tập hò hét đi xe đạp tắm mưa. Cô bé lại phân vân: “Chắc chẳng sao đâu, về nhà mình lau khô đầu là được chứ cứ đợi mưa tạnh thì đến tối mất”. Hoa liền cho cặp sách vào túi nilông, rồi lên xe phóng thẳng về nhà. Trời mưa to và lạnh quá. Hoa cố nhấn bàn đạp thật mạnh. Bánh xe lăn đều trên con đường ướt, phát ra những âm thanh nghe thật vui tai. Về đến nhà thì cả người Hoa ướt sũng. Cô bé thấy trước cổng nhà có một ông lão đang trú mưa. Ông lão nói: “Cho bác đứng nhờ đây một tí nhé”. Hoa nói: “Vâng!” rồi vào nhà đóng sầm cửa lại. Cô bé run lên vì rét, và hắc hơi liên tục. Chợt, Hoa nhớ đến ông lão đứng trú mưa trước cửa nhà mình. Không suy nghĩ, Hoa vội vàng lấy chiếc áo mưa trong tủ, chạy ra đưa cho ông lão và nói: “Ông ơi! Ông mặc áo mưa về nhà đi kẻo muộn”. Ông lão nhìn Hoa trìu mến và cảm ơn rối rít. Hoa bỗng thấy vui vui vì mình đã làm được một việc tốt.
Sáng chủ nhật tuần sau, trời hửng sáng, bô" và Hoa đang sơn lại chiếc cửa xếp trước nhà đã bạc màu hoen gỉ thì ông lão hôm trước đến. Ông cảm ơn Hoa và nói với bố Hoa rằng ông có cô con gái thật tốt bụng. Không chút ngần ngại, ông lão xắn tay áo sơn cánh cửa giúp hai bô' con. Chợt lạ thay, mỗi đường chổi sơn ông lão quét lên cánh cửa lại hiện ra một màu xanh lạ kỳ, một màu sơn lấp lánh những ánh vàng... Một màu xanh tràn ngập sự sống và mang lại một cảm giác dễ chịu, thoải mái mỗi khi nhìn vào.
Hoa tin rằng ông lão là một ông tiên, và trên đời này sẽ có rất nhiều ông tiên, bà tiên như thế nếu con người biết sống, quan tâm và yêu thương lẫn nhau.
Phương Thúy