Tả con cún

  • Tả con cún trang 1
TẢ CON CÚN
Gia đình em nuôi một chú cún con rất khôn, và nó đã trở thành một “cảnh sát viên trẻ tuổi” coi nhà rất giỏi.
Cún con có bộ lông màu vàng nâu óng mượt và mềm xốp như bông trông thật ngộ nghĩnh và đáng yêu. Đôi tai nhọn luôn dỏng cao nghe ngóng. Đôi mắt sáng trong và nhanh nhẹn. Cái mũi hơi đen lúc nào cũng động đậy vẻ rất thính. Đi đâu em cũng cho chú đi theo. Bốn chân lon ton, khi thì lẽo đẽo theo sau, khi thì chú lại lao lên trước, hoặc có khi đang đi, chú dừng lại rẽ sang bên đường hít hít hay nghe ngóng cái gì đấy trong bụi cây rồi huýt sáo ra hiệu là chú lao ngay vào sục sạo, lục tìm mãi cho đến khi không thấy gì hay em gọi thì mới chịu quay lại. Hằng ngày cu cậu được em chăm sóc rất kĩ càng nên lúc nào cũng sạch sẽ, bảnh bao. Lần nào cũng thế, em vừa đi học về đến cổng là chú ta đã chạy ra đón. Cái đuôi ngắn củn cỡn cứ ngoái tít. Trông chú ra dáng phấn khởi và hớn hở lắm. Em bế cậu ta lên rồi ôm vào lòng, vuốt ve nó. Thỉnh thoảng cu cậu cứ dụi dụi cái đầu đáng yêu của mình vào lòng em. Em nhẹ nhàng đặt chú ta xuống, chú lại lon ton chạy theo tỏ vẻ mừng rỡ.
Cún con tuy nhỏ nhưng là một “cảnh sát viên” coi nhà rất giỏi. Hôm ấy, cả nhà em đã đi ngủ. Trời đen như mực. Cún con nằm ở ngoài cửa canh gác. Bỗng cả nhà choàng tỉnh giấc vì tiếng sủa liên hồi. Em lắng tai nghe, hình như lẫn trong tiếng chó sủa là tiếng vịt kêu. Bố mẹ em cầm đèn pin mở cửa đi ra ngoài xem sao. Em ở trong nhà cảm thấy sờ sợ nhưng tính tò mò nên cũng đứng ở cửa trố mắt nhìn ra. Nhưng chuồng vịt ở mãi tít gần bờ ao nên em không nhìn thấy gì. Bỗng em nghe tiếng mẹ em hét lớn: “Trộm! Trộm!”. Rồi tiếng chân người thình thịch, tiếng người xôn xao, ồn ào. Nhưng tên trộm đã tẩu thoát. Bố em bảo may có con chó báo động, nếu không thì ba chục con vịt mất hết.
Qua “chiến công” này, em càng yêu quí cún con vì sự thông minh, ngoan ngoãn, dễ thương của nó.
Theo Phạm Thấu - Nguyễn Nghiệp
Tập làm văn 4, NXBGD, 1997