Đề: Kể một câu chuyện mà em được nghe, được đọc về lòng nhân hậu. Ở hiền thì được gặp hiền

  • Đề: Kể một câu chuyện mà em được nghe, được đọc về lòng nhân hậu. Ở hiền thì được gặp hiền trang 1
  • Đề: Kể một câu chuyện mà em được nghe, được đọc về lòng nhân hậu. Ở hiền thì được gặp hiền trang 2
Đề: Kể một câu chuyện mà em được nghe, được đọc về lòng nhân hậu.
BÀI THAM KHẢO
Ớ hiền thì được gặp hiền
Người ngay thì được người tiên độ trì
Đó là hình ảnh cô bé tốt bụng trong câu chuyện cổ tích nước ngoài mà em đã được đọc. Tên truyện thật dễ thương: Miệng nói ra hoa ra ngọc. Chuyện kể rằng:
Ngày xưa, có một cô gái hiền lành, tốt bụng. Cha mẹ cô đều mất sớm nên phải đi ở cho hai mẹ con nhà giàu nọ. Mẹ con chủ nhà thật độc ác, chua ngoa. Họ chửi mắng cô gái đi ở tồi tệ, mặc dù cô chăm chỉ làm việc, thật thà, chất phác.
Một hôm, ra bờ suối để múc nước gánh về, cô gái gặp một cụ già rách rưới xin ngụm nước. Cô thấy thương cụ quá, vội rửa sạch thùng rồi chạy ra ngoài xa múc nước trong, hai tay nâng thùng nước cho bà cụ uống.
Uổng xong cụ già bảo:
Con tốt bụng lắm. Con thật đáng khen. Ta ban phép lành cho con đây: Từ nay hễ con mở miệng nói thì ra hoa, ra ngọc. Cô gái cúi đầu cám ơn bà cụ, lúc nhìn lên thì bà cụ đã biến mất. Cô vội gánh nước trở về. Đến nhà, mẹ con chủ nhà quát mắng. Cô chắp tay xin:
Con xin bà tha lỗi cho con!
Vừa nói dứt lời thì hai đóa hoa thơm ngát và hai viên ngọc sáng lấp lánh từ trong miệng cô bay ra.
Mẹ con chủ nhà vô cùng kinh ngạc. Khi nghe cô kể lại sự việc, mụ chủ vội giục con gái ra suối lấy nước. Cô ta mang bình bạc đi. Đến nơi, bỗng có một em bé rách rưới, bẩn thỉu đến xin nước uống. Cô ta bĩu môi nói rằng:
Cái con bé dơ bẩn này! Dễ tao đến đây múc nước cho mày uống à? Muốn uống thì tự xuống suối mà uống!
Em bé lúc đó bỗng hiện nguyên hình một bà tiên. Người bà tỏa ánh hào quang lấp lánh. Bà tiên bảo rằng:
Mày xấu bụng lắm. Đáng bị trừng phạt. Từ rày mày mở miệng thì nhả ra rắn, cóc vậy. Nói rồi bà tiên biến mất. Cô ả ngoai ngoải về nhà.
Thấy con gái về, mụ mẹ săn đón hỏi han từ cổng vào:
Thế nào hả con? Có gặp bà tiên ấy không?
Cô ta vừa đáp: Mẹ ạ! Bỗng hai con rắn và con cóc từ miệng cô bò ra thật khiếp đảm! Mụ mẹ hoảng hốt la hét:
Trời ơi! Sao lại thế này? Con ranh ác độc kia hại con tao phải không? Vừa nói mụ vừa lấy cây đánh cô bé đi ở. Cô gái sợ quá chạy một mạch vào rừng xanh, oan ức và buồn tủi. Giữa lúc ấy thì có hoàng tử đi săn về ngang qua đấy. Nhìn thấy cô gái khóc, hoàng tử dừng lại, xuống ngựa, lại gần cô và hỏi:
Vì sao cô khóc?
Cô gái thổn thức trả lời:
Em bị bà chủ đánh ....
Hoàng tử thấy từ miệng cô gái hoa và ngọc bay ra, rất lấy làm lạ. Biết chuyện, hoàng tử đưa cô gái về cung, xin vua cha cho cưới nàng làm vợ. Còn ả con gái mụ chủ thì ngày càng khiếp sợ về mình. Á đi lang thang khắp nơi, không ai dám làm bạn và hỏi chuyện với ả. Còn mẹ ả thì sống thui thủi một mình, chẳng bao lâu thì chết.
Qua câu chuyện trên em mới thấm thìa một điều: “Ở hiền thì gặp lành, ở ác thì gặp dữ”. Tấm lòng nhân hậu sẽ giúp cho người có được hạnh phúc.