Đề: Em có một đứa em hay đi chơi. Một hôm nó đi lạc, cả nhà phải tìm kiếm vất vả. Em hãy tưởng tượng một câu chuyện, kể cho em nghe

  • Đề: Em có một đứa em hay đi chơi. Một hôm nó đi lạc, cả nhà phải tìm kiếm vất vả. Em hãy tưởng tượng một câu chuyện, kể cho em nghe trang 1
  • Đề: Em có một đứa em hay đi chơi. Một hôm nó đi lạc, cả nhà phải tìm kiếm vất vả. Em hãy tưởng tượng một câu chuyện, kể cho em nghe trang 2
Đề: Em có một đứa em hay đi chơi. Một hôm nó đi lạc, cả nhà phải tìm kiếm vất vả. Em hãy tưởng tượng một câu chuyện kể cho em nghe.
BÀI LÀM
Em của em tên là Tuấn. Nó được ba mẹ em cưng chiều nên chẳng chịu nghe lời ai. Chiều nào nó cũng đi chơi, cả nhà em phải đi tìm. Một hôm nó đi chơi tận Bửu Long. Mải chơi nên tối mới về. Giữa đường bị mưa nên phải trú lại, trời tối quá nên nó lạc đường. Chờ mãi không thấy Tuấn về, cả nhà em đổ đi tìm. Ba em đạp xe dọc các đường phố Biên Hòa. Mẹ em thì ra trường, đến các nhà bạn của Tuấn. Tìm cả tiếng không thấy, ba mẹ em đành về. Ba em nằm dài, ho húng hắng. Mẹ em thì khóc tức tưởi. Nhà buồn thiu. Tạnh mưa một lúc thì nó mới về. Lúc đó đã khuya. Khổ sở vậy nhưng thấy nó về ba mẹ em quá mừng, chỉ mắng qua loa. Em định đánh nó nhưng sợ ba mẹ la, đành nén giận. Đêm đó, nằm trằn trọc, em nghĩ ra một câu chuyện nhằm răn đe nó. Chiều hôm sau, em nói với Tuấn:
Anh vừa đọc một truyện rất hay.
Kể cho em nghe với - Tuấn nói.
Em giả vờ chối, chờ nó năn nỉ mới chịu kể: “ở một khu rừng nọ, có đôi chim cu. Chim mẹ đẻ được hai trứng, ấp một thời gian thì nở ra hai con. Từ đấy bố mẹ chim hàng ngày đi kiếm mồi về mớm cho con, vất vả vô cùng. ít lâu sau thì hai chim con đã mọc đủ lông cánh, có thể bay chuyền từ cành này sang cành nọ. Chim anh khỏe hơn nên đã bay được một đoạn vài sải tay. Bố mẹ chim mừng lắm nhưng cũng lo vì sợ con nghịch ngợm, bay sang các cây xung quanh thì dễ gặp tai nạn.
Bởi vậy, trước khi đi kiếm mồi, bố mẹ chim cứ dặn đi, dặn lại là hai anh em phải nằm trong tổ, chờ bố mẹ về mới được ra. Nhưng chim em tính nghịch ngợm, ương bướng nên chẳng chịu nghe bố mẹ. Một hôm, bố mẹ vừa ra khỏi tổ là nó chui ra.
Chim anh vội nhắc:
Bố mẹ dặn gì? Mày không nhớ sao?
Cứ nằm ro ró trong tổ thì đến đời nào mới bay được — Chim em trả lời.
Nói xong, nó bay từ cành này sang cành nọ. Táo gan, nó bay sang cây bên cạnh. Lo quá, chim anh đuổi theo dọa đánh đòn. Tức mình, nó bay xa hơn. Không lượng sức mình nên cánh mỏi quá, chim em sà xuống đất. Một con mèo rừng từ xa lao tới. Chim anh vội kêu cứu inh ỏi. May quá, bác gấu già ở gần nghe tiếng, bác xông ra. Thế là mèo ta chuồn thẳng. Bố mẹ chim tha mồi về, không thấy con, hốt hoảng đi tìm. Cuống quá, chim mẹ đâm vào một cành cây, gãy một bên cánh, chim bố dìu về tổ rồi lại hớt hải đi tìm con. Thấy bóng bố từ xa, chim anh vội la lên:
Bố ơi! Con ở đây, cứu con với. Chim bố lao tới cõng chim em, dìu chim anh về tổ. Chim mẹ đau quá, nằm liệt một nơi. Từ hôm đó, một mình chim bố phải kiếm ăn cho cả nhà. vất vả quá nên gầy rộc đi. Thấy em dừng lại. Tuấn hỏi liền:
Rồi chim mẹ có lành không?
Chuyện chỉ kể đến đấy. Có thể rồi chim mẹ cũng sẽ lành nhưng mang tật suốt đời.
Tuấn tần ngần, nói:
Thương quá anh nhỉ!
Từ hôm ấy, Tuấn vẫn đi chơi nhưng không dám đi xa, chỉ đến mấy bạn gần nhà.
Phạm Mai Loan - Biên Hòa