Kể lại câu chuyện "Đôi cánh của Ngựa Trắng" bằng lời kể của một nhân vật trong truyện

  • Kể lại câu chuyện
  • Kể lại câu chuyện
Đề; Kể lại câu chuyện “Đôi cánh của Ngựa Trắng” bằng lời kể của một nhân vật trong truyện.
BÀI THAM KHẢO
Tôi là Đại Bàng núi dang sống trong rừng. Gần nhà tôi có một chú Ngựa Trăng ngây thơ, non dại. Chú dược mẹ yêu quí vô cùng.
Ngựa 'Trăng có bộ lông nõn nà như đám mây trắng đang bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Chú luôn quấn quýt bên mẹ, được mẹ tập hí. Tiếng hí non nót của chú Ngựa Trang thật đáng yêu. Mẹ chú rất hạnh phức khi nghe tiếng hí đáp lời của chú. Ngựa mẹ chỉ thích dạy con tập hí nhưng không luyện vó phi dẻo dai, không tập cho con những cú đá hậu mạnh mẽ. Bởi vậy, Ngựa 'Trang chỉ biết hí những tiếng hí vang dài mà mẹ đã hằng ngày tập luyện.
Một hôm, thấy tôi sải cánh bay liệng, Ngựa Trắng nhìn mê mân. Tôi đáp cánh không động đậy, khi chao bên này, lúc nghiêng bên nọ, bóng tôi toả dài trên mặt đất đã làm cho Ngựa Trang vô cùng thán phục. Một hôm Ngựa Trang hởi tôi:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào em bay được như anh?
Tôi bình thản trả lời:
Phải có cánh. Cứ qưanh quẩn cạnh mẹ, bao giờ mới tìm được cánh.
Ngựa Trắng lập tức xin mẹ lên đường theo tôi. Ngựa Trắng cùng tôi đi rất xa, vượt qua mấy ngọn đồi, băng qua nhiều đồng cỏ, lội qua nhiều con suối. Ngựa Trắng chưa thấy đôi cánh như tôi nhưng đã bị cuôn hút bởi bao nhiêu cảnh lạ đẹp vô cùng. Trời nhá nhem tôi, những đám sao thấp thoáng trên nền trời tím biếc. Từ xa, vang vọng tiếng hú rợn người. Rồi trong bóng tối mờ ảo ấy, một con sói lù lù xuất hiện cản đường. Ngựa Trắng mếu máo gọi mẹ. Sói nhảy chồm lên. Một tiếng thét đau đớn vang lên giữa rừng đêm. Ngựa Trắng nhẳm nghiền đôi mắt. Không phải tiêng hí của Ngựa Trắng mà là tiếng hét của Sói già. Sói bị tôi tấn công nên thét lên rồi bỏ chạy. Nếu không có tôi chắc chắn chú Ngựa Trắng ngây thơ ấy sẽ là mồi ngon của Sói. Ngựa Trăng mở măt ra thì Sói đã cúp đuôi chạy thẳng vào rừng sâu, chỉ còn bóng tôi loang loáng trước tầm nhìn của chú. Ngựa Trắng lại mếu máo gọi mẹ. Tôi phải dỗ dành:
Đừng khóc! Anh đưa em về.
Ngựa Trăng than van:
Em không có cánh.
Tôi cười trấn an rồi chỉ vào bốn cái chân của chú. Tôi bảo:
Cánh của em ở đấy kìa. Neu phi nước đại, em bay còn nhanh hơn cả anh nữa đấy! Dứt lời, tôi sải cánh. Ngựa Trang chồm lên, sải bốn vó về trước, lúc một nhanh, lúc một cao và Ngựa Trắng thật sung sướng. Chú đã thấy mình thực sự bay như tôi.
Đấy, nếu không tập luyện thì làm sao Ngựa Trắng phi nhanh như bay, làm sao đạt được ước mơ của mình. Các bạn ơi! Hãy nhớ rằng:
Đi cho biết đó biềt đây
o nhà với mẹ biết ngày nào khôn
Ý chí và nghị lực sẽ giúp các bạn thực hiện được ước mơ cháy bỏng của mình.