Kể lại chuyện “Những chú bé không chết” hằng lời kể của em

  • Kể lại chuyện “Những chú bé không chết” hằng lời kể của em trang 1
  • Kể lại chuyện “Những chú bé không chết” hằng lời kể của em trang 2
  • Kể lại chuyện “Những chú bé không chết” hằng lời kể của em trang 3
Đề: Kể lại chuyện “Những chú bé không chết" bằng lời kể của em.
BÀI THAM KHẢO
Chiên tranh đã đi qua lâu roi nhưng em vẫn còn nhớ mãi, nhớ vê các chiên sĩ yêu nước trong lửa đạn chiến tranh khốc liệt ngày nào. Câu chuyện Những chú bẻ không chết luôn trong trí nhớ của chúng em.
Chuyện kê vê ba anh em trong một gia đình nọ. Họ là du kích nhỏ của hồng quân Liên Xô. Ba anh em đều có lòng quả cảm, có tinh thần yêu nước nồng nàn. Họ sẵn sàng hi sinh đòi mình đê bảo vệ Tô quốc, bảo vệ mảnh đất thiêng liêng mà họ hằng yêu quí.
Năm ây, phát xít Đức đưa quân sang xâm lược Liên Xô. Chúng tàn sát đẫm máu những nơi mà bọn chúng đi qua. Một chiều nọ, bọn phát xít bất ngờ tấn công vào một ngôi làng ven rừng. Vào đến nơi, chúng cảm thấy yên tâm khi thấy làng không, nhà trống, không có một sự chống cự nào. Chúng cứ càn quét khắp làng. Khi trời vừa sụp tôi, tiêng súng nô ran khap mọi phía khiến bọn chúng hôt hoảng rôi nhớn nhác hỏi nhau rằng:
Du kích ban ở đâu? Du kích bắn ở đâu?
Một tên lính vội vã từ ngoài chạy vào trại của chúng báo:
Du kích đang bắn ở cánh rừng đằng kia. Đã bắt được một tên du kích.
Rồi bọn chúng đưa vào trại một chú bé khoảng chừng mười ba đến mười bốn tuổi. Chú bé mặc chiếc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng. Tên sĩ quan chỉ huy hỏi:
Mày là ai?
Chú bé kiêu hãnh trả lời:
Tao là du kích.
Tên sĩ quan thoáng giật mình nhưng vội trấn tĩnh roi quát:
Đội du kích của chúng mày ở đâu?
Chú bé cất cao giọng trả lời:
Tao không biết, muốn biết thì tự mà tìm lấy.
Tên sĩ quan tức tối lệnh cho bọn lính tra tấn dã man nhưng chú bé không khai nửa lời. Gần sáng, bọn chúng đã đem chú bé ra băn.
Đêm tiếp theo, du kích tấn công vào nơi đóng quân của bọn phát xít. Kho vũ khí của chúng đã bị nô tung nhưng chúng cũng bắt được một em nhỏ mặc áo SO' mi xanh có hàng cúc trắng. Tên sĩ quan ngạc nhiên hởi lai lịch của em bé và em cũng trả lời như câu trả lời của chú bé ở đêm qua. Tên sĩ quan không thế tin những điều đang diễn ra trước mắt mình. Chúng nghĩ rằng chú bé mặc chiếc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng đã bị bắn trong đêm qua mà sao lại không chết, vẫn là một du kích kiên cường. Hắn thẩm thì:
Ôi lạy Chúa! Đất nước này ghê rợn quá!
Rồi hắn ra lệnh treo cổ chú bé trong nồi hoang mang, lo sợ.
Sang đêm thứ ba, đội du kích đánh tan sở chỉ huy của chúng. Tên sĩ quan được bắt sống. Khi được mở khăn bịt mat, hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy trước mặt là một du kích đứng tuổi và bên cạnh là một chú bé mặc chiếc áo sơ mi xanh có hàng cúc trắng. Hắn phủ phục dưới chân chú bé cầu xin:
Xin tha cho tôi. Tôi không biết ngài chết đi có thể sống lại như thần tiên thế này.
Lúc ấy, người phiên dịch viên chỉ vào người du kích đứng tuổi và nói:
Đây là cha của hai đứa trẻ bị ngươi giết vào đêm hôm trước. Còn đây là đứa con thứ ba của bác ấy. Ba người con của bác là những du kích nhỏ luôn mặc áo giống nhau,’ có lòng yêu nước căm thù giặc như nhau, lòng quả cảm như nhau nên ngươi đã nhâm là chú bé chết đi sống lại. Tên sĩ quan nghe thế liền gục mặt xuống đất, hắn thán phục những anh hùng nhỏ tuổi, thán phục những chú bé không bao giờ chết và lo sợ cho vận mệnh của mình.