Kể lại câu chuyện “Chiếc áo len” bằng lời kể của em hoặc Lan

  • Kể lại câu chuyện “Chiếc áo len” bằng lời kể của em hoặc Lan trang 1
  • Kể lại câu chuyện “Chiếc áo len” bằng lời kể của em hoặc Lan trang 2
  • Kể lại câu chuyện “Chiếc áo len” bằng lời kể của em hoặc Lan trang 3
ĐỀ: Kể lại câu chuyện “Chiếc áo len” bằng lời kể của em hoặc bạn Lan.
iàm J
Mùa đông nam ấy đôn sớm, gió lùa từng cơn lạnh buốt. Đến trường học, Lan thấy Hoà có chiếc áo len màu vàng thật đẹp. Áo có dây kéo ở giữa, lại có cả mũ đế đội khi có gió lạnh. Lan đã mặc thử và cảm thấy thích chiếc áo vô cùng. Đêm ấy, em nói với mẹ là em muốn có chiếc áo len như bạn Hòa.
Mẹ đang có ý định mua áo ấm cho hai anh em Tuấn và Lan. Nghe con gái nói vậy, mẹ bối rốì:
Cái áo len của Hoà đắt bàng tiền cả hai cái áo của anh em con đây.
Lan phụng phịu nói với mẹ:
Nhưng con chí muôn một chiếc áo len như thế thôi.
Dỗi mẹ, Lan đi nằm ngay. Em vờ ngủ.
Một lát sau, bỗng Lan nghe tiếng anh Tuấn thì thào với mẹ:
Mẹ ơi! Mẹ dành hết tiền mua cái áo ấy cho em Lan đi. Con không cần thêm áo đâu.
Mẹ ôn tồn báo:
Năm nay trời lạnh lắm. Không có áo ấm, con sỗ ốm mất.
Tuấn lỗ phép thưa với mẹ:
Con khoẻ lắm, không bị ốm vì lạnh đâu. Con sẽ mặc thêm nhiều áo cũ ở bên trong. Tiếng mẹ âu yếm:
Để mẹ suy nghĩ đã. Con đi ngủ đi!
Nằm cuộn tròn trong chiếc khăn b.ông ấm áp, Lan ân hạn vì đã làm mẹ và anh Tuân phải lo lắng. Em muôn ngồi dậy xin lỗi mẹ và anh, nhưng em cảm thấy xấu hồ vì mình đã vờ ngủ.
Áp mặt xuống gối, Lan mong trời mau sáng để nói với mẹ rằng: “Con không thích chiếc áo len ấy nữa, mẹ hãy để tiền mua áo ấm cho cả hai anh em”.
2p)ài fài)i 2
Năm nay, mùa đông đến sớm quá. Mẹ chưa kịp chuẩn bị áo ấm mới cho tôi. Đã hơn một tuần nay, Hoà mặc chiếc áo len màu vàng thật đẹp đến trường. Áo có dây kéo ở giữa, lại có cả mũ đế đội khi có gió lạnh hoặc mưa phùn. Tôi thích quá và đã mặc thử áo của bạn. Chao ôi, ấm ơi là ấm. Đêm ấy, tôi liền đòi mẹ mua cho tôi chiếc áo len như của bạn Hoà.
Mẹ tôi do dự vì đang định mua áo ấm cho cả hai anh em tôi, chiếc áo của anh Tuấn cũng đã cũ. Nghe tôi cứ nằng nặc đòi mua áo, mẹ bôi rối nói:
Cái áo của Hoà đát bằng tiền cả hai cái áo của anh em con đấy.
Tôi phụng phịu:
Nhưng con chỉ muốn một chiếc áo như thế thôi.
Mẹ chưa đồng ý theo yêu cầu của tôi. Dỗi mẹ, tôi đi nằm ngay rồi vờ ngủ. Một lúc lâu, bỗng tôi nghe tiếng anh Tuấn thì thào với mẹ:
Mẹ ơi, mẹ dành hết tiền mua cái áo ấy cho em Lan đi. Con không cần thêm áo đâu.
Giọng mẹ tôi trầm xuống. Mẹ bảo:
Năm nay trời lạnh lắm. Không có áo ấm, con sẽ ốm mất. Anh Tuấn thưa với mẹ:
Con khoẻ lắm, mẹ ạ. Con sẽ mặc thêm nhiều áo cũ ở bên trong cho khỏi lạnh.
Tiếng mẹ tôi dịu dàng:
Đế mẹ nghĩ đã. Con đi ngủ đi.
Nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, tôi ân hận quá. Tôi muôn ngồi dậy xin lõi mẹ và anh, nhưng tôi cảm thấy xấu hồ’ vì mình đã vờ ngủ để cho mẹ và anh lo lắng.
Ap mặt xuống gôì, tôi mong trời mau sáng để nói với mẹ rằng: “Con không thích chiếc áo len ấy nữa. Mẹ hãy đế’ tiền mua áo ấm cho cả hai anh em”.