PHẦN ĐỌC THÊM

  • PHẦN ĐỌC THÊM trang 1
  • PHẦN ĐỌC THÊM trang 2
  • PHẦN ĐỌC THÊM trang 3
PHẨN ĐỌC THÊM
KỂ VỀ LỄ HỘI - NGHỆ THUẬT - THỂ THAO
HỘI ĐUA VOI ở TÂY NGUYÊN
Trường đua voi là một đường rộng phẳng lì, dài hơn năm cây số. Chiêng khua trông đánh vang lừng. Voi đua từng tôp mười con dàn hàng ngang ỏ’ nơi xuất phát. Trên mỗi con voi, ngồi hai chàng man-gát. Người ngồi phía cổ có vuông vải đỏ thắm ở ngực. Người ngồi trên lưng mặc áo xanh da trời. Trông họ rất bình tĩnh vì họ thường là những người phi ngựa giỏi nhất.
Đến giờ xuất phát, chiêng trông nôi lên thì cả mười con voi lao đầu chạy. Cái dáng lầm 11, chậm chạp thường ngày bỗng dưng biến mất. Cả bầy hăng máu phóng như bay. Bụi cuốn mù mịt. Các chàng man-gát phải rất gan dạ và khéo léo điều khiển cho voi về trúng đích. Những chú voi chạy đến đích trước tiên đều ghìm đà, huơ vòi chào những khán giả đã nhiệt liệt cố’ vũ, khen ngợi chúng.
Theo Lê Tấn
NHÀ ẢO THUẬT
ơ nhiều nơi trong thành phô”, người ta dán quảng cáo về buổi biểu diễn của một nhà ảo thuật Trung Quô”c nổi tiếng. Chiều nay, trường của Xô-phi và Mác tổ chức cho học sinh đi xem. Nhưng hai chị em không dám xin tiền mua vé vì bô” đang nằm viện, các em biết mẹ rất cần tiền.
Tình cờ trong lúc ra ga mua sữa, hai chị em gặp chú Lí, nhà ảo thuật. Các em giúp chú mang những đồ đạc lỉnh kỉnh đến rạp xiếc. Biết hai chị em thích xem ảo thuật, chú Lí bảo các em chờ một lát. Nhưng chị em Xô-phi đã về ngay vì nhớ lời mẹ dặn không được làm phiền người khác.
Thế rồi, chẳng biết hỏi thăm ai, buổi tối hôm ấy, chú Lí tìm tới nhà. Lúc đó, mẹ đang chuẩn bị bữa tối. Bước vào nhà, chú nói:
- Tôi đến để cảm ơn các con chị. Các cháu rất ngoan.
Mẹ mời chú Lí uông trà. Chú nhận lời. Nhưng từ lúc chú ngồi vào bàn, cả nhà cứ chứng kiến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Xô-phi lây một cái bánh, đến lúc đặt vào đĩa lại thành hai cái. Khi mẹ mở nắp lọ đường, có hàng mét dải băng đỏ, xanh, vàng bắn ra. Còn Mác đang ngồi bỗng cảm thấy có một khôi nóng mềm trên chân. Hoá ra đó là một chú thỏ trắng mắt hồng.
Hai chị em thán phục nhìn chú Lí. Đúng là một nhà ảo thuật đại tài.
Theo BLALTƠN (Lương Hùng dịch)
CUỘC CHẠY ĐUA TRONG RỪNG
Ngày mai, muông thú trong rừng mở hội thi chạy để chọn con vật nhanh nhất.
Ngựa Con thích lắm. Chú tin chắc sẽ giành được vòng nguyệt quế. Chú sửa soạn không biết chán và mải mê soi bóng mình dưới dòng suôi trong veo. Hình ảnh chú hiện lên với bộ đồ nâu tuyệt đẹp, với cái bờm dài được chải chuốt ra dáng một nhà vô địch...
Ngựa Cha thấy thế, bảo:
Con trai à, con phải đến bác thọ' rèn để xem lại bộ móng. Nó cần thiết cho cuộc đua hơn là bộ đồ đẹp.
Ngựa Con mắt không rời bóng mình dưới nước, ngúng nguẩy đáp:
Cha yên tâm đi. Móng của con chắc chắn lắm. Con nhất định sẽ thắng mà.
Cuộc thi đã đến. Sáng sớm, bãi cỏ động nghẹt. Chị em nhà Hươu sốt ruột gặm lá. Thỏ Trắng, Thỏ Xám thận trọng ngắm nghía các đốì thủ. Bác Quạ bay đi bay lại giữ trật tự. Ngựa Con ung dung bước vào vạch xuất phát.
Tiếng hô “Bắt đầu!” vang lên. Các vận động viên rần rần chuyển động. Vòng thứ nhất... Vòng thứ hai... Ngựa Con dẫn đầu bằng những bước sải dài khoẻ khoắn. Bỗng chú có cảm giác vướng vướng ở chân và giật mình thảng thốt: một cái móng lung lay rồi rời hẳn ra. Gai nhọn đâm vào chân làm Ngựa Con đau điếng. Chú NHỮNG BÀI VÃN MÂU 3	QC 
chạy tập tễnh và cuối cùng dừng hẳn lại. Nhìn bạn bè lướt qua mặt, Ngựa Con đỏ hoe mắt, ân hận vì không làm theo lời cha dặn.
Ngựa Con rút ra được bài học quý giá: đừng bao giờ chủ quan, cho dù đó là việc nhỏ nhất.
Theo Xuân Hoàng
ĐI HỘI CHÙA HƯƠNG
Nườm nượp người, xe đi
Mùa xuân về trẩy hội.
Rừng mơ thay áo mới
Xúng xính hoa đón mời.
Nơi núi cũ xa vời
Bỗng thành nơi gặp gỡ.
Một câu chào cởi mở
Hoá ra người cùng quê.
Bước mỗi bước say mê
Như giữa trang cổ tích.
Đất nước mình thanh lịch
Nên núi rừng củng thơ.
Dù không ai đợi chờ
Củng thấy lòng bổi hổi.
Lẫn trong làn sương khói
Một mùi thơm cứ vương.
Động chùa Tiên, chùa Hương
Đá còn vương tiếng nhạc.
Động chùa núi Hình Bồng
Gió còn ngân khúc hát.
Ôi phải đâu lễ Phật
Người mới đi chùa Hương.
Người đi thăm đất nước
Người về trong yêu thương.
Theo CHU HUY