Bài số 18: Tả một người mới gặp mà em nhớ mãi

  • Bài số 18: Tả một người mới gặp mà em nhớ mãi trang 1
  • Bài số 18: Tả một người mới gặp mà em nhớ mãi trang 2
Bài số 18
Tả một người mói gặp mà em nhớ mãi.
Bài làm
Chú bộ đội trên bến đò Găng
Năm em lên 9 tuổi, mẹ em bị ốm phải vào bệnh viện cấp cứu. Em về nhà bà ngoại để báo tin cho bà và cậu Long. Qua đò Găng thì trời mưa to, đường đến nhà bà ngoại còn khá xa, trời lại sắp tối.
Em phải trú mưa nơi quán nước trên bến đò, lòng như lửa đốt. Bỗng chú bộ đội cũng đứng trú mưa nhìn em rồi hỏi:
Cháu vừa ở dưới đò lên à? Cháu ướt hết rồi. Trời sắp tối rồi, cháu đi về đâu?
Thưa chú, cháu đi về làng Bồng thăm bà ngoại. Còn xa không chú?
Độ hai cây số nữa. Chú cháu ta cùng đi!
Chú mượn bà chủ quán cho em cái nón, rồi giục em: “Ta đi thôi...”. Chú đi trước, em đi sau.
Chú đeo quân hàm Thiếu uý. Chú trạc bằng tuổi thầy giáo Ngọc dạy em, độ 25 tuổi. Chú cao to, nước da đen. Chú đi đôi giày da đen quân dụng, mặc bộ quân phục màu xanh lá cây. Cặp mắt ánh lên trong sáng, vừa thông minh, vừa hiền hậu. Chú khoác cái ba lô rất nặng. Chắc là chú về phép.
Đi được độ cây số thì mưa tạnh. Em đã hơi quen và thấy tin cậy chú. Em hỏi:
Chú về phép hay đi công tác ạ?
Chú ở Lai Châu, vê phép. Chú còn đi xa, xa hơn làng Bông độ dăm cây số nữa.
Chú hỏi tên, tuổi và việc học hành của em. Sau khi biết chuyện về chuyến đi của em, chú nắm lấy hai vai của em rồi nói: “Thế à? Chú cháu mình phải đi gấp!”.
Độ 8 giờ tối, chú hỏi đường và dẫn em đến tận nhà bà. Nghe tiếng gọi, cậu Long ra mở cửa. Chú cười nói:
Nhà có khách đây... Tôi vội phải đi ngay!
Chú vuốt mái tóc em và nói: “Cháu ngoan lắm! Chỉ vài hôm nữa là mẹ sẽ khỏi bệnh, mẹ sẽ về nhà... Chú đi đây...”.
Em ngoái cổ nhìn chú đi cho đến lúc bóng chú mờ dần trên con đường làng về phía núi.
Lê Quỳnh Châu, 5B
Yên Định - Thanh Hoá