Bài số 3: Hãy tả người bà yêu quý của em

  • Bài số 3: Hãy tả người bà yêu quý của em trang 1
  • Bài số 3: Hãy tả người bà yêu quý của em trang 2
  • Bài số 3: Hãy tả người bà yêu quý của em trang 3
Bài số 3
Hãy tả người bà yêu quý của em.
Bài làm 1
Bà ngoại của em
Ông bà nội mất khi em chưa ra đời. ông ngoại là liệt sĩ. ông bà ngoại có hai người con: mẹ em là con gái đầu, cậu Lạc là con út. Cậu Lạc công tác ở Biên Hoà, bà ở với bổ mẹ em và các cháu.
Năm nay, bà đã 72 tuổi. Bà thích đi chùa lễ Phật. Bà sống rất giản dị: uống chè vối, ăn đôi ba miếng trầu, một khoanh cá kho, lưng bát cơm là đủ. Thời con gái, bà đẹp nổi tiếng vùng chợ Dầu. Bà thuộc nhiều bài dân ca Quan họ. Bà nói thời con gái, năm nào bà cũng đi hội Lim. Bây giờ, bà vẫn đẹp lão. Bà mặc bộ áo dài, tóc điểm bạc búi gọn sau gáy, đi đôi dép lê, vai mang cái túi vải đựng quyển kinh và hộp kính, bà đi khoan thai thật đẹp, vẻ đẹp hồn hậu.
Gương mặt bà phúc hậu, tuy đã có một số nếp nhăn, nhưng lúc bà nói, bà cười, cặp mắt ánh lên sự dịu dàng, thương mến. Bà ăn ở với mọi người thuỷ chung như bát nước đầy. Bà rất giàu lòng thương người. Các cuộc quyên góp của Mặt trận Tổ quốc như ủng hộ đồng bào vùng bị bão lụt, ủng hộ nạn nhân chất độc da cam, ủng hộ các gia đình khó khăn... bà đều tham gia tích cực.
Anh Thành và em, hai đứa cháu ngoại của bà được bà yêu thương chăm chút. Anh Thành học lớp Chín, em học lóp Năm, áo quần mua sắm hằng năm bà đều cho tiền. Bà bày cho em chải tóc, buộc tóc, cách nấu các món ăn dân tộc. Đĩa rau muống bà luộc hay xào, ai cũng khen ngon. Cái vườn nhỏ 32 mét vuông, bà trồng đủ thứ rau, mùa nào thức ấy, không phải mua rau chợ nữa.
Ông hi sinh tại chiến trường biên giới Tây Nam, đến nay vẫn chưa tìm thấy mộ. Đó là nỗi buồn canh cánh của bà. Nhiều hôm, bà thắp hương lên bàn thờ, bà nói: “Tối qua, ông ngoại về đó”...
Bà rất quý bố em, xem như con đẻ của bà. Mỗi lần cậu Lạc về chơi, bà lại giục: “Bao giờ mẹ có con dâu và cháu nội đấy?”. Rồi bà lại tính tuổi cậu.
Được nằm cạnh bà nghe bà kể chuyện là thích nhất. Bà nhắc đi nhắc lại: “Anh em phải hiếu thảo, hoà thuận và chăm học thì mai sau mới nên người”. Nhìn bà ngủ, nghe tiếng bà thở, em rất vui. Lúc nào em cũng cầu mong bà khoẻ để sống lâu cùng con cháu.
Nguyễn Thị Hải Hà, 5A Thanh Liêm - Hà Nam
Bài làm 2
Bà ngoại
Nhà bà ngoại em ở Vĩ Dạ, ngoại ô Huế, bên bờ sông Hương. Ông bà có bốn người con: bác Chính, bác Thành, mẹ em và dì Ngọc. Năm nay, bà đã 75 tuổi, ông ngoại mất khi bà mới ngoài 40.
Nặm nào, bố mẹ em cũng đưa hai con vào thăm bà. Đối với em, đó là những ngày hè vui nhất, thích nhất.
Bà là bác sĩ về hưu. Ngôi nhà bà tuy nhỏ bé nhưng rất êm đềm, ấm áp. Đẹp nhất là giàn thiên lí xanh biếc bốn mùa. Mái tóc bà bạc trắng, óng ánh, búi gọn sau gáy. Dáng người nhỏ nhắn, thanh tú như vóc dáng mẹ và dì Ngọc. Mắt bà sáng, bà đọc sách, đọc báo không dùng kính bao giờ. Hàm răng trắng, đều chưa rụng một chiếc nào. Gương mặt hiền hậu, tiếng nói nhẹ nhàng của bà nghe ấm dịu vô cùng. “Nga ơi! Cháu làm giúp bà việc này! Nga ơi! Cháu gọi điện cho má cháu chưa? Nga ơi! Cháu đã đói chưa?”.
Mỗi lần nghe bà gọi, em lại thấy yêu bà nhiều lắm. Bà đã truyền cho em bao yêu thương, tưởng như thời còn thơ bé được nằm trong lòng bà, nghe bà ru, nghe bà hát.
Bà khéo léo, dịu dàng. Ngón tay bà nhỏ nhắn, thon dài. Mười ngón tay, ngón nào như cũng biết nghe, biết nói. Bà không thái rau, thái củ mà bà tỉa. Đĩa xào đủ màu sắc gia vị, đủ các loại hình con giống, các loài hoa. Món ăn vừa thơm ngon vừa đẹp mắt. Bát nước lèo của bà nấu có mười hai vị vừa đậm vừa ngọt, ăn một lần ai cũng không thể quên. Năm nào các cháu vào Huế chơi, bà cũng nấu chè sen cho các cháu thưởng thức. Món mứt gừng của bà là “kiệt tác” nghệ thuật. Gừng làm sạch vỏ, dùng kim xăm, ngâm nước gạo nếp, rồi bà mới ướp đường, mới sấy. Mứt gừng trong, trắng mượt mà bày lên đĩa, chỉ ngắm đã thấy thơm ngon hấp dẫn. Các món ăn như hoa thiên lí xào lòng gà, cá bống kho tộ, dưa món Huế... mẹ học mãi mà làm vẫn không thơm ngon như bà nấu, bà chế biến. Dì Ngọc khéo tay hơn mẹ, nhưng nữ công gia chánh cũng không thể bằng bà.
Mùng một và ngày rằm hằng tháng, bà đi chùa. Hôm thì bà đi chùa Diệu Đe, hôm thì bà đến chùa Thiên Mụ. Huế có 99 chùa, chùa nào bà cũng đã từng đến vãn cảnh. Đi chùa, bà mặc áo dài lụa nâu, vai khoác túi vải, dáng khoan thai, trông thật đẹp.
Em đã được theo bà đi chợ Đông Ba. Thích lắm. Thứ gì bà mua, bà cũng cho cháu xách. Một lần, em xin theo bà đi chơi chùa Thiên Mụ, nhưng bà không cho đi theo. Bà nhẹ nhàng nói: “Nơi đến của trẻ em là trường học. Sau này các cháu lớn lên hãy đi vãn cảnh chùa.”.
Xa bà, em nhớ lắm. Bác Chính nói với mẹ em và dì Ngọc: “Năm bà 80 tuổi, gia đình ta sẽ tổ chức lễ thượng thọ bà”. Còn 5 năm nữa. Em mong bà khoẻ và mong đến ngày vui đó.
Trương Thị Thanh Nga, 5C
Đại Từ - Thái Nguyên