Bài số 41: Tả một phiên chợ quê

  • Bài số 41: Tả một phiên chợ quê trang 1
  • Bài số 41: Tả một phiên chợ quê trang 2
Bài số 41
Tả một phiên cliọ' quê.
Bài làm
Chợ họp trên một bãi rộng ven làng cạnh tỉnh lộ, rộng hơn hai nghìn mét vuông. Chợ họp vào ngày chần, tính theo lịch ta. Chợ họp từ sáng đen xế chiều mới vãn. Độ 9, 10 giờ chợ dông nghịt người mua. bán.
Leu chợ chạy ngang chạy dọc, túp cao túp thấp. Chí có một dãy lợp tôn màu, đó là những sạp bán vãi vóc, quần áo, giày dép, hàng công nghệ phẩm, còn phần lớn lều chợ lợp lá, phên nứa.
Sản phấm nông nghiệp bán đầy chợ. Lúa gạo chất đầy xe cải tiến. Khu bán gia cầm, vật nuôi có đủ lồng to, lồng nhỏ: gà, vịt. ngan, ngồng. Có cả chó, mèo. nhiều con thật xinh, vẫy đuôi, mắt mở tròn xoe. Lợn sữa, lợn thịt, béo to, kêu eng éc.
Khu bán rau, quả... là một góc lớn, được bao phũ bởi một màu xanh tươi non, mỡ màng. Cải bắp, cải bẹ, su hào. mướp, su su. đậu đũa, đậu cô ve... chất đầy gánh, đầy rổ. Các bà, các chị chào, hỏi, mua, bán tíu tít. Các cô gái quê ăn mặc đẹp, nền nã, tươi tắn, duyên dáng, xởi lởi chào hàng. Ngô, khoai, sắn, củ từ, củ vạc chat cao từng đống. Có những bắp ngô to và dài như bắp tay. Có những củ san bốn, năm kí, như một con trăn đang trườn trên mặt đất.
Góc cuối chợ bán cá. Cá chuối, cá chép, cá điếc, cá rô... đựng trong các mủng, các thúng quét dầu rái chứa đầy nước. Người mua chỉ con nào thì người bán dùng vợt bắt con cá ấy ra. Có những con cá trắm, con chép to đến hai, ba cân mà giá chỉ có mấy chục nghìn.
Theo cô và bà nội, tôi đi dạo một vòng khắp chợ quê. Người mua, bán đông vui, ôn ào. Có lúc phải len lói mới qua được. Mặt trời lên cao, người đi chợ từ các ngả đường kéo về nườm nượp. Nông thôn được đổi mới, đang giàu lên. Nghe tôi nói muốn được mua một con mèo, đem về Hà Nội, cô tôi cười, báo: “Chợ quê không phải là siêu thị. Các thứ ở đây rẻ như bèo. Không phải mua. Rồi cô sẽ đem ra cho...’’. Bà nội âu yếm nhìn tôi, hỏi: “Cháu đã đói bụng chưa? Bà mua chim sẻ quay và bánh đúc lạc chấm tương cho cháu nhé! Quà quê ngon lắm, ăn một lại muốn ăn mười...”. Tôi nắm lấy tay bà rồi cười vui vẻ.
Lê Thanh Hưởng, 3A
Trường Tiểu học Kim Liên - Hà Nội