Bài số 41: Tả luỹ tre làng em

  • Bài số 41: Tả luỹ tre làng em trang 1
  • Bài số 41: Tả luỹ tre làng em trang 2
Bài sô' 41
Tả luỹ tre làng em.
Bài làm
Màu tre xanh thương nhớ
Làng tôi ờ bên tả ngạn sông cầu. Bãi dâu xanh, luỹ tre làng, bến đò, đình chùa cổ... là vẻ đẹp thân thuộc nơi chôn nhau cắt rốn của tôi.
Ai ở xa đến thăm làng tôi đều trầm trồ trước luỹ tre làng tôi. Xóm trong, xóm ngoài, xóm Đông, xóm Đoài đều bao bọc bởi màu xanh thân mật của luỹ tre. Luỹ tre ở xóm Đông, xóm Đoài là luỹ cò. Hầu như quanh năm, sớm sớm chiều chiều có hàng nghìn con cò trắng bay đi, bay về đậu kín ngọn tre. Đàn cò hiền lành, cần mẫn lặn lội giữa đồng xanh, lò dò dọc bãi dâu, bến đò. Đình làng, chùa làng có bóng tre xanh bao trùm, chở che. Tiếng chuông chùa sớm chiều ngân buông như bị luỹ tre làng níu giữ lại. Gió thổi ngọn tre xao động như hoà cùng tiếng chuông chùa Cao.
Chợ làng được luỹ tre ôm ấp. Đường làng được tre xanh chở che. Mùa hè, tre quạt nồng, mùa đông, tre ấp lạnh cho gian nhà, mảnh vườn quê, bờ giậu thưa, cây xoan đầu ngõ. Giếng nước cuối xóm ngoài có tre đằng ngà vàng óng bao quanh, nước trong vắt bốn mùa. Nước giếng để ngâm gạo đồ xôi ngày lễ tết. Nước giếng để cất rượu trong hội làng. Nước giếng làng gội óng mượt mái tóc cô gái làng tôi.
Đi học giữa ngày hè nóng nực, bóng tre như chiếc ô xanh che mát đàn em thơ. Đêm thu, vầng trăng le lói qua ngọn tre trở thành ngọn đèn xanh kì ảo. Ánh hồng rạng đông lấp lánh ngọn tre xanh.
Sông Cầu vỗ sóng lao xao. Luỹ tre làng rì rào trong làn gió xuân. Nhạc của sóng, nhạc của tre hoà cùng câu hát quan họ mà trở nên xao xuyến, ngọt ngào. “Người ơi, người ở đừng về... Người về có nhớ, nhớ màu tre xanh... ”. Màu tre xanh của làng tôi là màu thương nhớ.
Trân Phương Định, 5A Đình Bảng - Bẳc Ninh