Bài số 45: Tả lại một cảnh thiên nhiên mà em yêu thích

  • Bài số 45: Tả lại một cảnh thiên nhiên mà em yêu thích trang 1
  • Bài số 45: Tả lại một cảnh thiên nhiên mà em yêu thích trang 2
Bài số 45
Tả lại một cảnh thiên nhiên mà em yêu thích.
Bài đoc tham khảo
Núi Con Gà
Giữa cánh đồng thang cánh cò bay mọc lên một ngọn núi cao hơn 200 mét, chu vi chân núi hơn bốn dặm. Bà con quanh vùng gọi là núi Con Gà.
Tương truyền, tướng Nguyễn Xí cùng hơn ba nghìn nghĩa quân Lam Sơn đã đào đá và khuân đá từ ngọn núi này ném vào lũ giặc Minh do Mã Kỳ chỉ huy, làm cho hàng vạn giặc thân nát, đầu vỡ, xác ngổn ngang chân núi, máu giặc đỏ ngầu suối Ngô. Tiếng gà trên núi gáy ran là lúc tướng tá Thiên triều bạt vía kinh hồn ôm đầu máu bỏ chạy. Mả Ngô nay vẫn còn hàng trăm cồn nhấp nhô quanh chân núi. Núi thiêng lắm. Giữa đêm khuya ánh lửa đỏ khé, tiếng ngựa hí, tiếng quân reo vang dội đất trời. Núi Con Gà tụ hồn sông núi oai hùng. Ngày mồng 9 tháng 9 hàng năm, dân làng tôi hàng nghìn người vẫn kéo lên núi làm giỗ trận.
Từ xa nhìn ngắm, núi mang dáng hình con gà khổng lồ đang xoè cánh vỗ, há mỏ về phía trời cao cất tiếng gáy. Dưới ánh trăng sao, núi lấp lánh muôn màu sặc sỡ như bộ lông gà trông, có cái đuôi ngũ săc vông lên. Trong ánh bình minh, núi rực lên muôn hồng nghìn tía, vô cùng kì ảo. Khói trẳng đùn lên khắp vách núi. Tiếng nổ lách tách như tên ban, như lao phóng, như gươm khua.
Vách núi phía bắc, đỏ ối một màu, tương truyền do máu giặc nhuộm. Vách núi phía nam có nhiều tảng đá khổng lồ hỉnh voi huơ vòi, hình ngựa phi, hình hổ vờn mồi, hình đàn chó săn, tất cả đều đen nhánh. Suối Ngô về mùa xuân, mùa hè như dòng thuỷ ngân tuôn trào những tiếng khóc, tiếng than!
Hơn 600 năm đã trôi qua. Núi Con Gà vẫn sừng sừng giữa đất trời. Chiến công thần kì của tổ tiên ông cha vẫn chiếu rực trời xanh như ngọn lừa thiêng bất diệt. Núi Con Gà nay đã có nhiều thông xanh, nhưng suối Ngô, mả Ngô còn đó. Và giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng quân reo vẫn vang dậy đất trời.
Lên 8 tuổi, tôi đã được leo lên núi Con Gà. Ngày nay, ở nơi xa, tôi vẫn nhớ núi Con Gà nơi chốn quê thân yêu nhiều lắm. Tôi vẫn nghe nó gáy gọi bình minh.
Lê Phan Quỳnh
(Nước non ngàn dặm)