Bài 1: Nhập vai Đại Bàng kể lại truyện cổ tích Cây khế

  • Bài 1: Nhập vai Đại Bàng kể lại truyện cổ tích Cây khế trang 1
  • Bài 1: Nhập vai Đại Bàng kể lại truyện cổ tích Cây khế trang 2
Bài 1
Nhập vai Đại Bàng kể lại truyện cổ tích Cây khế.
Giữa thế giới chim muông, Đại Bàng chúng tôi được muôn loài tôn vinh là "Chúa tể của rừng xanh". Vốn hiền hòa, nên chúng tôi được quý trọng, coi như anh, như chị, như bạn... của họ, vui buồn đều san sẻ.
Như thường lệ, sau một chuyến đi xa, tôi lại phải kể một vài kỉ niệm đáng nhớ còn mang theo đôi cánh. Quạ Khoang, Chèo Bẻo, Sáo Sậu, Công, Họa Mi, Cò Hương, Chích Bông... đều thi nhau nói inh ỏi.
Bác Đại Bàng! Xin bác kể cho chúng em chuyến đi đến đảo Vàng vừa qua - Sáo Sậu đã nói thế.
Cả bọn nhao nhao:
Đúng rồi, bác kể đi.
Tôi "chéc" lên ba tiếng để lấy giọng, rồi bắt đầu kể. Gió rừng thì thào lao xao. Suối rì rầm từ khe núi xa vọng lại.
... "Lần ấy, giữa mùa nắng mới, tôi từ phương Nam xa xôi bay về. Khát nước quá! Thèm của chua kì lạ! Từ chín tầng mây xanh, tôi nhác thấy những trái khế vàng ươm, ánh lên. Tôi lượn mấy vòng, rồi đáp xuống ngọn cây khế um tùm, cạnh một túp lều gianh. Khế mọng nước, vừa ngốn ngọt vừa chua chua, ãn đến đâu tỉnh người đến đó. Vừa ăn đến quả thứ ba thì từ trong túp lều chạy ra hai vợ chồng trẻ. Họ ngước mắt lên cây khế nhìn tôi, rồi cùng nói: "ơz‘a tài chúng tôi chỉ có cây khê' này thôi; Chim ăn hết thì vợ chồng chúng tôi lấy gì để nuôi thân...". Đại Bàng chúng tôi vốn biết "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" bèn từ tốn thưa:
Ăn một quả trả cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng.
Ăn hết mười trái khế chín, đỡ khát và đỡ thèm, tôi cất lời cảm ơn, dặn đi dặn lại: "Nhớ lùm đúng, súng mai tôi quay lại", rồi vỗ cánh bay đi.
Sáng hôm sau, y hẹn, tôi bay đến cây khế, lượn ba vòng, đáp xuống mảnh sân trước túp lều. Người vợ trẻ chắp tay lạy tôi năm lạy. Người chồng thắt cái túi ba gang vào bụng rồi ngồi lên lưng tôi, ôm lấy cổ tôi. Vỗ cánh, tôi bay vút lên tầng mây cao, vượt qua bao cánh đồng, bao dòng sông, bao dãy núi rồi băng qua biển xanh mênh mông. Mặt trời đứng bóng, tôi đã chở ân nhân mình đến đảo Vàng. Tôi lại nhắc:
Tha hồ lấy. Lấy bỏ đầy túi ba gang, vàng và ngọc đấy, rồi ta về.
Xê' bóng, chúng tôi đã về đến cây khế. Khi tôi vỗ cánh bay đi còn nghe hai vợ chồng nói: "'Xin đa tạ Chìm Thần".
Chim Ri, Sáo và Họa Mi cùng hỏi:
Sau đó, như thế nào nữa chú? Vàng có làm đen lòng vợ chồng anh ta không?
Vợ chồng họ hiền lành, thật thà lắm. Tôi hỏi về túp lều, về gia cảnh, anh ta cho tôi hay: bố mẹ chết sớm, để lại một gia tài kha khá. Người anh chỉ cho một túp lều, một mảnh vườn. Cây khế do vợ chồng anh ta trồng mà có.
Mùa khế năm sau, tôi lại bay đến túp lều vừa để thăm ân nhân, vừa để xin vài quả khế ãn chơi. Nhưng thật bất ngờ, cây khế trĩu quả đã thuộc vào tay người khác. Nhìn thấy kẻ cầm sào xua đuổi, tôi lại cất tiếng: "Ản một quả trả cục vàng, may túi ba gang mang đi mù đựng".
Sáng hôm sau, tôi đến như đã hẹn: Một người đàn ông to béo mắt híp, cầm một cái túi rõ to rõ dài, nhảy lên lưng tôi, ôm chặt lấy cổ tôi. Trên đường bay tới đảo Vàng, thở hổn hển, anh ta nói như khoe, như phân trần:
Vợ chồng chú em nghèo. Còn vợ chồng tôi có chục mẫu ruộng, vài ba con trâu và nhiều thóc lúa. Gia tài đó là của cha mẹ tôi để lại cho. Chuyến đi này... đúng là Trời có mắt...
Đến đảo Vàng, tôi liếc thấy đôi mắt anh ta hoa lên, ánh lên. Dạo một vòng, anh ta nhặt vàng ngọc lèn đầy cái túi to, có lẽ phải đến sáu, bảy gang. Anh ta còn giắt nhiều thỏi vàng quanh cạp quần nữa.
Nặng quá, tôi phải vỗ cánh mãi mới bay lên được. Đến giữa biển, mấy lần tôi chúi xuống vì mỏi quá, nặng quá. Tôi lảo đảo nghiêng cánh. Chỉ thấy mình nhẹ tâng. Anh ta và cả túi vàng to nặng đã rơi xuống biển từ bao giờ!
Về đến tổ chuyến ấy, đôi cánh tôi đau ê ẩm hàng tháng trời. Hôm nay vẫn còn đau.
Cu Xanh, Chào Mào, Chiền Chiện rúc rích cười mãi.
Nguyễn Tùng Quang, 5B
Trường Tiểu học Đô Lương - Nghệ An