Bài 31: Có công mài sắt, có ngày nên kim

  • Bài 31: Có công mài sắt, có ngày nên kim trang 1
  • Bài 31: Có công mài sắt, có ngày nên kim trang 2
Bài 31
Có công mài sát, có ngày nên kim
Kể lại câu chuyện Có công mài sắt, có ngày nên kim Bài làm
Ngày xưa có một cậu bé hễ bắt tay làm bất cứ một công việc gì thì qua loa cho xong chuyện, học hành thì quấy quá, chỉ ê a một lúc rồi ngủ gà ngủ gật. Cậu bé chỉ thích chơi bời lêu lổng. Cha mẹ rất phiền lòng; thầy đồ phải nhắc nhở, quở mắng luôn.
Một hôm trong lúc đi chơi, cậu bé nhìn thấy một bà cụ tóc bạc như bông, đang cắm cúi cầm một thỏi sắt mải miết mài vào tảng đá bên đường. Ngạc nhiên lắm, cậu bé đi lại gần, cất tiếng hỏi:
- Bà ơi! Bà đang làm gì vậy?
Nghe hỏi, bà cụ hiền từ ngước mắt nhìn cậu bé, rồi nói:
Bà đang mài kim... mài kim để khâu quần, vá áo.
Ngạc nhiên quá, cậu bé hỏi lại:
Thỏi sắt to, dài và cứng thế, làm sao bà mài thành kim được?
Bà cụ mỉm cười, vừa mài kim vừa nhẹ nhàng giảng giải:
Đúng là sắt cứng. Nhưng ta cứ mài, cứ mài, mỗi ngày thỏi sắt nhỏ đi một tí, tất có ngày nó sẽ thành kim. Cũng như cháu đi học, cứ ngày đêm chuyên cần đèn sách thì sẽ có ngày cháu thành tài.
Cậu bé ngẫm nghĩ mãi. Cậu chào bà rồi trở về nhà học bài và làm bài.
Trương Quang Tú, 2A Trường Tiểu học Đức Phổ - Quảng Ngãi
Dựa theo tranh (Tiếng Việt 2, tập 1, trang 5) kể lại từng đoạn trong câu chuyện Có công mài sắt, có ngày nên kim.
Tranh 1
Ngày xưa có một cậu bé rất lười, làm việc gì cũng mau chán. Cầm quyển sách lên, cậu mới đọc được vài dòng đã ngáp ngắn ngáp dài, rồi bỏ dở. Tập viết, cậu bé cũng chỉ nắn nót được mấy chữ đầu, càng viết càng nguệch ngoạc trông rất xấu.
Tranh 2
Một hôm đang lêu lổng chơi bời, cậu bé bỗng nhìn thấy một bà cụ già tay cầm một thỏi sắt to và dài, cứ mải miết mài vào tảng đá bên vệ đường. Thấy lạ, cậu đứng lại xem, rồi cất tiếng hỏi:
Bà ơi, bà đang làm gì thế?
Bà đang mài thỏi sắt này thành một chiếc kim để khâu vá quần áo đấy cháu ạ.
Nghe bà cụ trả lời, câu bé lại ngạc nhiên hỏi:
Bà ơi, thỏi sắt to và cứng như thế, làm sao bà có thể mài thành kim được ạ?
Tranh 3
Ngước nhìn cậu bé, bà cụ ôn tồn giảng giải:
Thỏi sắt tuy to và cứng, nhưng cứ kiên trì mài, thỏi sắt sẽ mỗi ngày nhỏ đi một tí, mài mãi, lâu dần sẽ có ngày nó thành kim. Cũng giống như chuyện học hành của cháu, mỗi ngày cháu học một ít, sẽ có ngày cháu trở nên tài giỏi.
Tranh 4
Cậu bé hiểu ra. Cậu lễ phép chào bà cụ rồi quay về nhà. Từ đó, câu học hành chăm chỉ, chịu khó tập đọc, tập viết, tập làm tính, không chơi bời lêu lổng nữa.