Bài 81: Kể lại một truyện cổ mà em nhớ mãi: Ba cô tiên

  • Bài 81: Kể lại một truyện cổ mà em nhớ mãi: Ba cô tiên trang 1
  • Bài 81: Kể lại một truyện cổ mà em nhớ mãi: Ba cô tiên trang 2
Bài 81
Kể lại một truyện cổ mà em nhớ mãi
Ba cô tiên
Ngày xưa, có một cậu bé lên 6 tuổi mà vẫn bé tí tẹo, được bố mẹ và mọi người gọi là Tí Hon. Chú bé rất ngoan ngoãn, biết chăn bò giỏi. Một hôm, chú bé đánh bò lên núi. Chú bỗng thấy một bông hoa hồng cực to nở xoè trên một cành cây. Tí Hon thấy lạ, mon men đến gần, liền thấy ba có tiên cũng bé tẹo như Tí Hon từ giữa bông hoa bước ra: một cô mặc áo xanh, một cô măc áo đỏ, môt cô khoác áo vàng, cô nào cũng xinh đẹp. Ba cô vui mừng chào hỏi rồi đem quà bánh mời Tí Hon ăn. Thấy Tí Hon gói lại, ba cô liền hỏi:
Sao Tí Hon không ăn?
Bánh ngon và thơm quá! Tôi đem về biếu bố mẹ. Cả một đời, bố mẹ tôi chưa bao giờ được thưởng thức của ngon thức lạ như thế này.
Cậu cứ ăn đi. Chúng tôi còn quà để cậu đem về biếu bố mẹ cậu.
Lát sau, bé Tí Hon cùng ba cô tiên cưỡi lên sừng bò, cùng đi về làng. Bố mẹ Tí Hon đi vắng cả. Ba cô tiên bảo Tí Hon đi gọi bố mẹ mình về. Tí Hon vừa ra khỏi nhà, cô tiên áo xanh vẽ một cái nhà to đẹp, cô tiên áo đỏ vẽ một thửa ruộng to lúa chín vàng, cô tiên áo vàng vẽ nhiều quần áo mới. Tức thì nhà cửa, ruộng vườn, quần áo hiện ra.
Tí Hon và bố mẹ về đến ngõ, vô cùng ngạc nhiên. Mẹ Tí Hon hỏi ba cô tiên:
Ô! Nhà ai đẹp thế? Ruộng vườn ai mà tươi tốt thế? Áo quần đâu mà nhiều thế?
Cả ba cô tiên cười, nói:
Chúng cháu làm giúp hai bác và Tí Hon đấy. Từ nay, gia đình bác sẽ trở nên ấm no, hạnh phúc. Cô tiên áo vàng tặng Tí Hon một chiếc áo màu tuyệt đẹp. Tí Hon vừa mặc vào bỗng lớn lên thành một chàng trai to lớn, khôi ngô và tuấn tú.
Bố mẹ Tí Hon chưa kịp cất lời cảm ơn thì ba cô tiên đã biến thành ba con chim bồ câu trắng bay vút lên trời xanh, mờ dần mờ dần. Họ vẫy tay và lưu luyến nhìn mãi.