Bài 56: Bông hoa Niềm Vui

  • Bài 56: Bông hoa Niềm Vui trang 1
  • Bài 56: Bông hoa Niềm Vui trang 2
Bài 56
Bông hoa Niềm Vui
Kể lại đoạn mở đầu câu chuyện trên (đoạn 1) bằng hai cách:
Cách 1: theo trình tự như câu chuyện.
Một hôm, mới sáng tinh mơ, Chi đã vào vườn hoa của trường. Chi dạo khắp các luống hoa nở tưng bừng rực rỡ. Rồi em đứng lại, bâng khuâng ngắm những bông cúc màu xanh mà các bạn trong lớp gọi là hoa Niềm Vui. Bố Chi ốm nặng đang nằm viện. Chi muốn có một bông hoa Niềm Vui, đem đến bệnh viện tặng bố để bố dịu cơn đau.
Cách 2: bắt đầu từ “Bố của Chi đang nằm bệnh viện... để bố dịu cơn đau”, sau đó đến “Mới sáng tinh mơ... bông hoa Niềm Vui”.
Đã hơn một tuần, bố của Chi bị đau phải nằm viện. Chi muốn đem tặng bố một bông hoa Niềm Vui để bố dịu cơn đau. Thế là mới sáng tinh mơ, Chi đã ra vườn hoa của trường. Em đi dọc các luống hoa rồi dừng lại trước những khóm cúc xanh nở hoa rực rỡ, mà cả lớp gọi là hoa Niềm Vui. Lòng Chi bâng khuâng, lưỡng lự.
Dựa vào tranh, kể lại nội dung chính của câu chuyện (đoạn 2, 3) bằng lời của em.
Những giọt sương long lanh trên các cánh hoa xanh biếc càng làm cho hoa Niềm Vui trở nên lộng lẫy dưới ánh hồng bình minh. Mấy lần Chi giơ tay định hái một bông, nhưng em bỗng chần chừ. Cô giáo và lớp trưởng vẫn nhắc: vườn hoa là tài sản chung của trường, do công sức của thầy trò vun trồng, chăm bón, không ai được tự tiện hái hoa...
Chi đang ngắm hoa thì bỗng cô giáo mở cổng vườn trường bước tới. Cô ngạc nhiên khi thấy cô học trò nhỏ đang đứng lặng trước khóm cúc màu xanh.
Chi chào cô rồi ngập ngừng nói:
- Thưa cô, em muốn xin cô được hái một bông hoa... Bố em đang ốm nặng...
Cô giáo trìu mến nhìn Chi, rồi cô ôm em vào lòng:
Chi ạ, em đáng yêu lắm. Em hãy hái ba bông hoa cúc xanh đi. Một bông để tặng bố em, một bông để tặng mẹ em và một bông dành cho em. Bố mẹ em đã có công sinh thành, nuôi dưỡng, dạy bảo nên em, một cô bé hiếu thảo và nhân hậu.
Chi đã chọn ba bông hoa Niềm Vui đẹp nhất hái đem về...
Kế’ lại đoạn cuối câu chuyện (đoạn 4), trong đó có lời cảm ơn của bố Chi (do em tưởng tượng ra).
Gần hai tuần sau, bố Chi xuất viện. Một buổi sớm tinh mơ, hai bố con Chi cùng đến trường. Gặp cô giáo của con mình, bố Chi nói:
Cháu đã đem bông hoa Niềm Vui đến bệnh viện. Vợ chồng tôi và cháu vô cùng cảm ơn cô. Hôm nay, tôi có mang đến tặng nhà trường, tặng cô một khóm cúc đại đoá màu tím. Món quà nhỏ bé gọi là tấm lòng của chúng tôi. Cảm ơn cô nhiều lắm...