Bài 33: Đóng vai bà cụ, kể lại chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim”

  • Bài 33: Đóng vai bà cụ, kể lại chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim” trang 1
  • Bài 33: Đóng vai bà cụ, kể lại chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim” trang 2
Bài 33
Đóng vai bà cụ, kể lại chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim”
Bài làm
Một hôm, tôi đang cặm cụi cầm thỏi sắt mài vào tảng đá bên vệ đường thì bất ngờ có một cậu bé đi tới. Cậu bé cứ đứng vậy ngấm xem tôi mài sắt. Một lúc sau, cậu cất tiếng hỏi:
Bà ơi! Bà đang làm gì thế?
Nghe tiếng hỏi ngây thơ dễ thương, tôi ngước nhìn cậu bé rồi trả lời:
Bà đang mài thỏi sắt này thành một chiếc kim để may vá quần áo cháu ạ!
Cậu bé tò mò, ngạc nhiên lắm, lại hỏi:
Thỏi sắt to và dài như thế, cứng như thế, làm sao bà mài thành kim đitợc?
Tôi nghĩ đâu chỉ riêng cậu bé này mà sẽ còn có nhiều người suy nghĩ như thế, bèn ôn tồn giảng giải:
Thỏi sắt tuy to, dài và rất cứng, nhưng cứ bền bỉ mài, mỗi ngày nó sẽ nhỏ đi một tí, mài mãi ắt thành kim. Giống như cháu đi học, cứ chăm chỉ kiên nhãn đèn sách, ôn luyện thì ắt có ngày thành tài.
Cậu bé chợt hiểu ra. Câu lễ phép chào hỏi tôi rồi vui vẻ quay về nhà. Hình như câu ta không chơi bời lêu lổng nữa...
Nguyễn Văn Quỳ
Trường Tiểu học Vân Đồn - Quảng Ninh