Bài 68: Một trí khôn hơn trăm trí khôn

  • Bài 68: Một trí khôn hơn trăm trí khôn trang 1
  • Bài 68: Một trí khôn hơn trăm trí khôn trang 2
  • Bài 68: Một trí khôn hơn trăm trí khôn trang 3
Đài 68
Một trí khôn hơn trăm trí khôn
Đặt tên cho tùng đoạn trong câu chuyện Một trí khôn hon trăm trí khôn.
Đoạn 1: Chú Chồn kiêu căng.
Đoạn 2; Chú Chồn trước nguy hiến.
Đoạn 3; Mưu mẹo của Gà Rừng.
Đoạn 4: Chú Chồn bái phục Gà Rừng.
Kể lại từng đoạn của câu chuyên trên.
- Đoạn 1
Gà Rừng và Chồn là đôi bạn thân. Chồn rất kiêu căng coi thường bạn. Một hôm Chồn hỏi Gà Rừng có bao nhiêu trí khôn. Nghe Gà Rừng bảo tớ chỉ có một thôi, Chồn mỉm cười, nói: "Sao cậu có ít thế? Mình có đến hàng trăm, không thể nào tính xuể!".
Đoạn 2
Một buổi sáng nọ, Gà Rừng và Chồn cùng đi dạo chơi trên cánh đồng cỏ. Chợt có một người thợ săn xuất hiện. Cả hai cuống quýt nấp vào một cái hang. Nhìn thấy dấu chân của chúng, người thợ săn reo lên: "Có mà trốn đằng trời!" vừa nói, lão vừa lấy gậy thọc vào hang.
Nguy quá, Gà Rừng hỏi Chồn: "Cậu có trăm trí khôn, nghĩ kế gì đi, sao cứ run lên cầm cập thế?". Chồn thở dài, buồn bã nói: "Lúc này trong đầu mình chẳng còn một trí khôn nào cả".
Đoạn 3
Gà Rừng nghĩ ra một mẹo, dặn đi dặn lại Chồn "cứ như thế, như thế..."
Mọi chuyên xảy ra đúng như Gà Rừng đoán. Người thợ săn lôi được Gà Rừng, thấy nó nhắm mắt, thân cứng đờ, tưởng Gà Rừng đã chết, lão quảng ngay Gà Rừng xuống đám cỏ, vội lấy gậy thọc vào hang bắt Chồn. Thình lình, Gà Rừng kêu lên, vùng chạy, lão thợ săn đuổi theo. Chỉ chờ thế, Chồn vọt ra khỏi hang, chạy biến vào rùng.
Đoạn 4
Hôm sau, đôi bạn lại gặp nhau. Trống ngực Chồn vẫn còn đập dồn dập. Chồn nói với Gà Rừng: "Thật hú vía! Nếu không có mẹo của cậu thì chúng mình đã trở thành đồ nhắm rượu cửa lão thợ săn kia rồi. Cậu tài giỏi quá! Một trí khôn của cậu còn hơn cả trăm trí khôn của mình!".
Kể lại toàn bộ câu chuyện, theo lòi kế của Chồn.
Bài làm
Tôi là Chồn. Giữa muôn loài muôn thú, tôi vẫn tự hào cho mình là một con vật thông minh, mưu trí và tinh khôn nhất. Nhưng sau ngày thoát nạn tôi mới ‘‘mở mắt ra”, và cảm thấy “ra đường còn lắm kẻ giòn hơn ta”.
Câu chuyện như thế này...
Tôi có một người bạn thân tên là Gà Rừng. Hai đứa vẫn cùng nhau rong chơi khắp đồi gần đến rừng xa. Một hôm, tôi hỏi Gà Rùng:
Cậu hay gáy, hay hát như rứa, câu có bao nhiêu trí khôn?
Mình chỉ đẹp mã, chứ trí khôn chỉ có một thôi.
Tôi kiêu ngạo, nói:
o, ít thế thôi ư? Mình có đến hàng trăm.
Một buổi sáng sau đó, tôi và Gà Rùng đang dạo chơi trên cánh bãi ven rùng. Chợt một người thợ săn xuất hiện. Hai đứa chúng tôi vô cùng sợ hãi và cuống quýt chạy đến một cái hang sâu ẩn nấp. Lão ta truy đuổi và nói to: “Có mà trốn đằng trời!”. Lão lấy gậy thọc vào hang.
Gà Rừng thấy nguy quá hỏi tôi:
Cậu có trăm trí khôn, nghĩ kế gì đi!
Tôi vừa thở vừa buồn bã nói:
Chết đến nơi rồi! Trong cơn nguy cấp này, trong đầu mình chẳng còn một tí trí khôn nào cả.
Rồi Gà Rừng nói nhỏ vào tai tôi, dặn: “Cứ như thế, như thế!”. Tôi bị đẩy vào hang sâu.
Mọi chuyện xảy ra đúng như Gà Rừng đoán. Lão thợ săn đã bắt được Gà Rừng. Thấy Gà Rừng đã cứng đờ, đôi mắt nhắm tịt lại, lão tưởng con mồi đã chết, bèn quẳng xuống bãi cỏ, cầm gậy thọc vào hang bắt tôi. Thình lình, Gà Rừng kêu lên một tiếng thật to, vùng chạy. Lão thợ săn đuổi theo. Chỉ chờ thế, tôi vọt ra, ba chân bốn cẳng chạy biến vào rùng, trốn thoát.
Hôm sau, gặp lại tôi, Gà Rừng chỉ cười và nói: “Thật hú vía!”. Tôi mắc cỡ, nói với Gà Rừng:
Bái phục cậu! Một trí khôn của cậu còn hơn cả trăm trí khôn của mình.
Trần Mạnh Giao
Trường Tiều học Lệ Thuỷ - Quảng Bình