Bài 32: Đóng vai cậu bé, kể lại câu chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim”

  • Bài 32: Đóng vai cậu bé, kể lại câu chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim” trang 1
Bài 32
Đóng vai cậu bé, kể lại câu chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim”
Bài làm
Trước đây, tôi vốn cẩu thả, lười biếng. Mó chân tay vào bất cứ việc gì cũng chỉ làm qua loa cho xong chuyện, được chăng hay chớ. Hễ sờ đến quyển sách, động đến cây bút là tôi ngáp ngắn, ngáp dài. Chữ tôi viết nguệch ngoạc như gà bới. Suốt ngày, tôi chỉ thích rong chơi, lêu lổng đó đây.
Một hôm trên đường đi chơi, tôi nhìn thấy một bà cụ tóc bạc trắng, đang lúi húi mài thỏi sắt vào một tảng đá bên vệ đường. Thấy lạ, tôi đến gần, lễ phép cất tiếng hỏi:
Cụ ơi! Cụ đang làm gì thế?
Bà đang mài kim, cháu ạ. Mài kim để khâu quần, vá áo...
Nghe nói vậy, tôi ngạc nhiên hỏi:
Cụ ơi! Thỏi sắt cứng thế, to thế, làm sao cụ có thể mài thành kim được?
Bà cụ ngước mắt nhìn tôi, rồi mỉm cười, nhẹ nhàng giảng giải:
Sắt cứng lắm! Nhưng bà cứ mài, cứ mài, mỗi ngày mài sắt sẽ nhỏ hơn đi một tí, sẽ có ngày sắt thành kim. Làm việc gì cũng phải chuyên cần và bền bỉ cháu ạ. Cũng như việc học hành, cháu chuyên cần đèn sách, ắt có ngày thành tài...
Tôi chợt hiểu ra, liền quay về nhà và học bài.
Lê Anh Tú, 2C
Trường Tiểu học Anh Sơn - Nghệ An