Bài 37: Nhà bác học và bà cụ

  • Bài 37: Nhà bác học và bà cụ trang 1
  • Bài 37: Nhà bác học và bà cụ trang 2
NHÀ BÁC HỌC VÀ BÀ cụ
Phân vai diỉng lại câu chuyên "Nhà bác học và bà cụ” (các vai: người dẫn chuyện, Ê-đi-xơn, bà cụ)
Người dẫn chuyện
Năm ấy, hàng ngàn hàng vạn người kéo nhau đi xem một thứ đèn không thắp bằng dầu, gọi là đèn điện. Có một bà cụ già phải vượt qua đoạn đường dài mười hai cây số. Đến nơi, cụ mỏi quá, ngồi xuống vệ đường bóp chân, đấm lưng thùm thụp. Ê-đi-xơn chợt đi qua nhìn thấy, ông dừng lại ngắm nhìn bà cụ và bắt chuyện.
Bà cụ
Già đã cuốc bộ gần ba tiếng đồng hồ để được nhìn tận mắt cái đèn điện. Sáng quá, lạ quá! Giá mà ông Ê-đi-xơn làm được cái xe chở người già đi nơi này qua nơi khác có phải may mắn hơn cho lão không?
Ê-đì-xơn
Thưa cụ, chở người đã có xe ngựa rồi cơ mà!
Bà cụ
Đi xe ấy thì ốm mất. Già chỉ muốn có một thứ xe khác cơ. Xe thật êm mà không do ngựa kéo.
Người dẫn chuyện
Nghe bà cụ nói, bỗng một ý nghĩa loé lên trong đầu Ê-đi-xơn.
Ẽ-đì-xơn
Cụ ơi! Tôi là Ê-đi-xơn đây. Nhờ cụ gợi ý mà tôi nảy ra ý định làm một cái xe chạy thật nhanh, thật êm, chạy bằng dòng điện.
Người dẫn chuyện
Bà cụ ngạc nhiên ngắm nhìn Ê-đi-xơn. Nhà bác học này sao lại bình dị thế nhỉ? Cụ thầm nghĩ và nở nụ cười.
Ê-đì-xơn
Tôi sẽ mời cụ đi chuyến xe điện đầu tiên nhé!
Bà cụ
Cảm ơn ông. Thế nào già cũng đến. Nhưng ông phải làm nhanh nhanh lên, kẻo già này không chờ lâu được nữa đâu nhé!
Người dẫn chuyên
Từ hôm gặp bà cụ về, Ê-đi-xơn hầu như suốt đêm ngày ở trong phòng thí nghiệm. Việc chê' tạo xe điện đã sớm thành công.
Hôm chạy thử xe điện có hàng ngàn người chen chúc xếp hàng mua vé. Riêng bà cụ già dạo nọ, được Ê-đi-xơn mời đi chuyến đầu tiên. Ông dẫn bà cụ lên xe.
Ê-đi-xơn
Tôi đã giữ đúng lời hứa với cụ rồi nhé!
Bà cụ
Cảm ơn ông Ê-đi-xơn. Quý hoá quá! Giờ thì già có thể đi thăm bạn bạn bè, đi chơi cả ngày với chiếc xe này rồi.
Nguyễn Thành Nhân, 3C
Trường Tiểu học Diễn Thịnh
Diễn Châu - Nghệ An