Bài 8: Hãy kể lại buổi đầu em đi học (3 bài)

  • Bài 8: Hãy kể lại buổi đầu em đi học (3 bài) trang 1
  • Bài 8: Hãy kể lại buổi đầu em đi học (3 bài) trang 2
  • Bài 8: Hãy kể lại buổi đầu em đi học (3 bài) trang 3
Bài 8
Hãy kể lại buổi đầu em đi học
Bài làm 1
Ngày đẩu đi học, em rất sợ. Khi cô cho xếp hàng vào nhân lớp, em còn ngoái lại để nhìn mẹ. Mẹ đi theo sau hàng ngũ lớp em. Có nhiều ông bà, cô bác... cũng đi theo. Vừa vào đến lớp, em vội nhìn ra ngoài cửa, thấy mẹ đi đâu rồi. Em khóc, khóc mãi, mấy bạn cứ nhìn. May mà có bố bạn Trà an ủi: “Hạnh ơi, đừng khóc nữa, mẹ cháu chỉ đi mua phiếu cho cháu vào học thôi...”. Em nín được một lúc. Chỉ một lát sau, mẹ đã đến. Nhìn thấy mẹ, em nín hẳn.
Cô giáo âu yếm nhìn chúng em. Mặt cô tươi cười rạng rỡ, nói nhẹ nhàng. Cô căn dặn, cô nhắc nhở phải ngoan ngoãn, phải học giỏi để ông bà, bố mẹ được vui lòng. Cô phát sách vở. Mỗi bạn một gói ba bốn cuốn, cầm trên tay.
Một hồi trống rung lên. Em hồi hộp quá, nhìn cô và nhìn các bạn. Các bạn ngồi bàn trên ngoảnh lại nhìn em. Cả lóp đứng dậy chào cô, rồi ra xếp hàng.
Buổi đầu em đi học là thế đấy. Nay em đã chín tuổi rồi, em vẫn nhớ mãi kỉ niệm của ngày đầu đi học.
Tạ Mỹ Hạnh, 3D
Trường Tiểu học Lê Vãn Tám
Quận Hai Bà Trưng - TP. Hà Nội
Bài làm 2
Ba năm về trước, một buổi sáng đầu tháng 9 là buổi học đầu tiên của em ở trường Tiểu học Vạn Sơn. Quê em ở vùng biển, thiíng 9 là mùa cá, gió mát rượi, trời trong xanh.
Bố em đã mất từ ngày em còn bé. Mẹ đi chợ bán cá từ 4 giờ. Anh Quang đi bộ đội. Bà ngoại đã ngoài 70 tuổi dẫn em tới trường. Từ Vạn Bún sang Vạn Sơn phải đi qua một bãi cát dài. Phi lao, bạch đàn bát ngát một màu xanh, cất tiếng reo cùng gió biển. Em được mặc bộ quần áo mới, đầu đội chiếc mũ vải mới, chân đi đôi dép mới. Chiếc túi vải màu đỏ khoác chéo bên vai. Chỉ có mấy quyển vở và chiếc hộp bút, thế mà em cảm thấy nặng trĩu xuống. Xe máy, xe đạp đèo trẻ em đến trường tấp nập như đi hội.
Nhiều học sinh quàng khăn đỏ đi lại cười nói rộn ràng. Ngôi trường hai tầng, tường vôi trắng xoá. Sân trường rộng mênh mông. Lá cờ đỏ sao vàng rất to tung bay phấp phới. Khẩu hiệu: "Chào mừng năm học mới" đỏ rực căng trước cổng trường. Hầu như em chỉ nhìn thấy các cô giáo, cô nào cũng tươi cười, trẻ trung, xinh đẹp. Mấy cô giáo nắm tay bà em hỏi chuyện. Học sinh cất tiếng chào cô ạ... nghe rất vui tai.
Bạn Lý, bạn Minh, bạn Quân... bạn cùng học vỡ lòng, cùng đi bắt còng với nhau đã được bố mẹ đưa tới. Chúng gọi em rối rít cả lên. Các bạn báo tin cho em biết: tất cả bốn đứa cùng vào lớp 1C của cô Xuyến.
Bỗng một hồi trống gióng giả vang lên, học sinh xếp hàng vào các lớp theo tiếng loa gọi. Em hồi hộp quá. Trống ngực đập liên hồi. Hai chân cứ ríu lại. Cô Xuyến xếp chúng em vào chỗ ngồi theo đúng sơ đồ lớp. Cô mặc bộ quần áo dài trắng rất đẹp. Mặt tươi sáng, tiếng nói nhẹ nhàng. Cô cử lớp trưởng, lớp phó và 6 tổ trưởng. Em thuộc tổ 4 do bạn Quân làm tổ trưởng. Cô kiểm tra sách vở. Cô khen rồi dặn dò sáng hôm sau ăn mặc đẹp, đi đúng giờ, đến dự lễ khai giảng năm học mới...
Một hồi trống trường vang lên. Từ xa, em đã thấy mẹ em đến đón em về. Mừng lắm, em khoe với mẹ bao chuyện vui, chuyện lạ trong buổi học đầu tiên.
Lê Thị Kim, 3A
Trường Tiểu học Vạn Sơn - Đồ Sơn - Hải Phòng
Bài làm 3
Ba năm về trước, một sáng đẹp trời vào cuối tháng tám, tôi đi học buổi đầu. Chiều hôm qua, trước khi đi làm, mẹ dặn tôi, dặn đi dặn lại: “Mẹ đi làm ca, về không kịp. Sáng mai, ông ngoại sẽ dẫn con đi nhận lớp, nhận trường. Con phải ngoan nhé!”.
Buổi sáng hôm ấy, chú mèo mướp nhảy lên bàn, kêu meo meo.... Con gà trống cất tiếng gáy ò... Ó....O...., thì tôi ngủ dậy. Hình như hai con vật nhỏ bé ấy cất tiếng đánh thức tôi dậy đi học.
Ra khỏi nhà, tôi đòi ông được khoác túi xách như nhiều bạn học sinh khác. Mặc bộ váy mới màu xanh, đi dép vải, tóc tết nơ hồng, đầu đội mũ vải màu sen, khoác túi xách sau vai, ông đi trước, tôi theo sau. Lòng vui xôn xao, tôi cảm thấy như có đôi cánh bay lên. Lúc thì ông xoa đầu tôi, lúc thì cầm tay tôi, vừa đi ông vừa khẽ hỏi: “Cháu có mỏi chân không?”.
Con đường làng đã nối với đường liên xã tại cầu Bình, đường láng nhựa to rộng, phẳng lì. Mặt trời lên cao dần, cảnh vật làng quê trở nên sáng rõ. Xe máy, xe đạp, người đi chợ, trẻ con đi học,... dập dìu, rộn ràng. Nhìn đứa trẻ được bố mẹ chở đi bằng xe máy, xe đạp gọi nhau ơi ới. Cái Quyên, thằng Lục, cái Thao,... giơ tay vẫy tôi. Hai chân tôi, cứ ríu lại.
Qua chợ Sủi, tôi đã nhìn thấy trường Tiểu học Lê Lợi. cổng trường đông nghịt học sinh. Các anh chị học lớp Bốn, lớp Năm, áo quần mới, cổ đeo khăn quàng đỏ, túm năm tụm bảy khoác vai nhau, xô đẩy nhau, chuyện trò râm ran. Bỗng hồi trống trường vang lên, tôi thấy trống ngực đập thình thịch. Cô giáo Hợi dẫn tôi vào lớp 1C đứng xếp hàng. Lâu lâu, tôi lại ngoái cổ nhìn ông ngoại. Tuy có mấy đứa bạn quen thân, nhưng tôi vẫn cảm thấy trơ trọi, cô đơn.
Ngồi trong lớp, tôi thấy bạn nào cũng ăn mặc rất đẹp. Cô giáo Hợi thật vui, thật hiền. Cô gọi tên từng học sinh một. Cô xếp chỗ ngồi. Cô phát sách vở. Cô ân cần dặn dò. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học đã thấy ông và mẹ tôi. Mẹ nhìn tôi rồi cười... Tôi thấy vui và ấm áp vô cùng.
Thế mà đã gần năm trôi qua. Ông ngoại đưa tôi đi học, mẹ đón tôi về. Kỉ niệm tuổi ấu thơ ấy, tôi sao quên được.
Nguyễn Thị Lý, 3A
Trường Tiểu học Lê Lợi
Huyện Nông cống - Thanh Hoá