Bài 59: Bác sĩ Y-éc-xanh

  • Bài 59: Bác sĩ Y-éc-xanh trang 1
  • Bài 59: Bác sĩ Y-éc-xanh trang 2
Bài 59
BÁC Sĩ Y-ÉC-XANH
Dựa vào các tranh, kể lại câu chuyên "Bác sĩ Y-éc-xanh "
theo lời của bà khách
Lời kể tranh 1
Lần đầu tiên đến Sài Gòn, tôi đi thẳng đến Nha Trang, nơi có cảnh biển đẹp tuyệt vời, nơi có một vị bác sĩ lừng danh mà tôi từng mến mộ và ao ước được gặp gỡ.
Lời kể tranh 2
Tôi được mời vào phòng khách. Chủ nhân mặc bộ quần áo ka-ki sờn cũ, không là ủi, bình dị, nở nụ cười thân mật nhìn tôi. Chúng tôi nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp. Sau chén trà xanh ngát hương, tôi nhẹ nhàng thổ lộ nỗi băn khoăn của lòng mình bấy nay:
Thưa bác sĩ kính mến, ngài quên cố quốc rồi ư? Ngài định ở đây suốt đời ư?
Y-éc-xanh xúc động yên lặng lắng nghe và nhìn tôi. Hàng ria và bộ râu bạc
trắng của ông khẽ rung rung. Hai bàn tay ông đan vào nhau, đặt trên đầu gối.
Thưa bà, cảm ơn bà đã nghĩ đến tôi. Bà ạ, tôi là người Pháp. Mãi mãi tôi là công dân Pháp. Nước Pháp là Bà Mẹ muôn vàn kính yêu của tôi. Người ta không thể nào sống mà không có Tổ quốc...
Lời kể tranh 3
Bác sĩ xúc động, cặp mắt hiền hậu ngước lên nhìn. Ngập ngừng giây lát, ông thì thầm nói:
- Bà biết đấy, tôi với bà, chúng ta đang sống chung trong một mái nhà, đó là trái đất. Trái đất bao la đích thực là ngôi nhà của chúng ta. Những đứa con trong nhà phải yêu thương nhau, đùm bọc nhau và có bổn phận giúp đỡ nhau. Tôi là vị thầy thuốc, tôi không thể rời khỏi Nha Trang này để sống ở nơi khác. Chỉ có ở đây, tâm hồn tôi mới được rộng mở, bình yên...
* Lời kể tranh 4
Chúng tôi cùng im lặng. Gió biển mát rượi. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn Y-éc-xanh. Sóng biển lao xao cứ vỗ mãi vào hồn tôi. Buổi chiều hè Nha Trang lần ấy và hình ảnh Y-éc-xanh hiền hậu cứ in đậm mãi lòng tôi.
Lê Thị Thuận Hoà, 3A
Trường Tiểu học Nam Trung Yên - Hà Nội