Bài 76: Kể lại một truyện cười mà em đã đọc và lấy làm thú vị: Quốc vương Khỉ

  • Bài 76: Kể lại một truyện cười mà em đã đọc và lấy làm thú vị: Quốc vương Khỉ trang 1
  • Bài 76: Kể lại một truyện cười mà em đã đọc và lấy làm thú vị: Quốc vương Khỉ trang 2
  • Bài 76: Kể lại một truyện cười mà em đã đọc và lấy làm thú vị: Quốc vương Khỉ trang 3
ị Bài 76
I	,	•
Kể lại mội truyện cười mà em ãã đọc và ỉấy làm thú vị
Bài làm
Quốc vương Khí
Ở vùng núi rừng nọ, sau khi Sư Tử bị bác thợ sãn bắn chết, các loài vật bơ vơ không có vua thống lĩnh. Nhiều cuộc hop đã diễn ra, nhưng chưa tìm được ông vua xứng đáng. Sáng nay, muôn loài lại khai hội.
Sóc trân trọng giới thiệu: "Ong Voi vừa to, vừa khoẻ, có vòi dài, có ngà nhọn, xứng đáng làm quốc vương, ngự trị trên ngai vàng!".
Voi lắc lắc đôi tai to, từ chối: "Tôi đần, chậm chạp lắm. Xin cảm ơn anh Sóc và quý vị. Tôi không kham nổi chức quốc vương đâu!".
Nai, Hươu, Ngựa vằn cùng lên tiếng:
Xin đề cử cụ Tê giác! Xin tôn vinh cụ Tê giác!
Tê giác khàn khàn cất lời:
Đa tạ các vị đã chiếu cố đến tôi. Nhưng mắt tôi không tinh, người tôi hôi lắm! Tôi tài hèn đức mọn sao cáng nổi chức quốc vương, vả lại, bọn thợ săn đang truy tầm ngà voi, sừng tê ráo riết lắm! Bác Voi còn sợ, nữa còn tôi là thá chi!
Hổ vằn, Báo gấm, Lợn lòi,... được nhắc tới, nhưng vị nào cũng lắc đầu quầy quậy. Bỗng Khỉ từ trên cành cây nhảy xuống, cất tiếng nói bô bô:
Các bạn tối kiến quá! Giết Sư Tử là “ông người”. Truy tầm gắt gao ngà voi, sừng tê, xương hổ... là thợ săn. Người là giống lợi hại nhất!
Cáo nghe nói thế, phân vân lên tiếng;
Chúng ta có bốn chân. Người chỉ có hai chân. Người không thể làm quốc vương cai quản muôn loài được!
Khỉ ha hả cười, rồi lên giọng:
Bác Cáo nói chí lí. Người tuy tài giỏi nhưng người chỉ có hai chân. Thử hỏi ai trong chúng ta có gương mặt giống người mà lại có đuôi, có bốn chân? Tôi tự hào mà nói: "Cụ Tổ chúng tôi từng là quốc vương. Tôi là hậu duệ thứ ngàn lẻ một. Khỉ tôi xứng đáng lên ngôi quốc vương".
Tiếng "Đồng ý! Đồng ý!" nhao lên. Kể từ hôm đó, Khỉ quốc vương trông thật oai vệ! Đi đâu một bước là có kể hầu người hạ, có vệ sĩ theo sau. Khỉ ra lệnh cho muôn loài đem vật ngon của lạ đến cung tiến! Có lúc Khỉ rung đùi, vểnh râu nghĩ: "Ngự trị trên ngai vàng sướng thật! Làm vua là do mệnh Trời!"
Ngồi trên ngai vàng mãi cũng chán. Một hôm, Khỉ sai Cáo sắm sửa đồ đoàn đi vi hành. Trời nắng đẹp, vua Khỉ vui sướng say sưa thưởng ngoạn. Chợt Cáo đi trước vội chạy lại bẩm báo:
Muôn tâu đại vương! Ó đằng kia có bao vật ngon. Chắc là thần dân nào dâng tiến.
Vua Khỉ đắc ý đi tới. Đào, lê, thơm ngon bày ra la liệt trước mắt. Vua Khí vừa giơ tay cầm một trái lê to nhất toan ăn, bỗng một tiếng phập bật ra. Vua Khỉ sa bẫy. Cáo nhìn thấy, vắt chân lên cổ mà chạy, chạy bạt vía kinh hồn.
Bác thợ săn xuất hiện, bắt Khí trói lại, treo lên đầu gây, mang đi. Khí quằn quại kêu lên. Chạy về đến nơi trú ẩn, Cáo vừa thở hổn hển vừa nói với bẩy đàn:
- Làm quốc vương cũng sướng, cũng oai thật! Giá mà đừng hám làm vua thì Khí đâu đến nông nỗi ấy! Cái giá quốc vương quả là đáng sợ!
Hoàng Thị Thanh Hoà, 3C
Trường Tiểu học Đông Hưng - Thái Bình