Bài 60: Người đi săn và con vượn (2 bài)

  • Bài 60: Người đi săn và con vượn (2 bài) trang 1
  • Bài 60: Người đi săn và con vượn (2 bài) trang 2
Bài 60
NGƯỜI ĐI SĂN VÀ CON VƯỢN
Bài thứ nhất
Dựa vào các tranh, kể lại câu chuyện "Người đi săn và con vượn" theo lời kể của bác thợ săn.
Lời kể tranh ỉ
Tôi là một thợ săn, một tay thiện xạ. Thú rừng gặp tôi xem như mạng sống đã được định đoạt.
Lời kể tranh 2
Lần ấy, tôi mang tên, nỏ vào rừng. Qua khu rừng rậm, đến bên con suối, tôi thấy một con vượn mẹ lông xám đang ngồi ôm con trên tảng đá. Tôi nhẹ nhàng rút mũi tên, bắn trúng vượn mẹ.
Vượn mẹ giật mình, hết nhìn mũi tên lại nhìn về phía tôi bằng con mắt căm giận nhưng tay vẫn không rời con. Ngực vượn mẹ loang đầy máu. Tôi vẫn nép vào gốc cây, đứng im chờ kết quả...
Lời kể tranh 3
Vượn mẹ nhẹ nhàng đặt con xuống, vơ vội nắm bùi nhùi gối lên đầu con. Nó hái một chiếc lá to, vắt sữa vào đặt lên miệng con. Rồi con vượn mẹ nghiên răng, giật phắt mũi tên ra, hét lên một tiếng thật to, ngã vật xuống đất. Máu đỏ phun xối xả lá rừng.
* Lời kể tranh 4
Tôi đứng lặng, nước mắt chảy ra. Tôi cắn môi, thở dài; tôi bẻ gãy nỏ, rồi quay gót trở về. Từ đấy, tôi bỏ hẳn nghề săn bắn.
Lê Khánh Vinh, 3A
Trường Tiểu học Trung Văn
Huyện Từ Liêm - Hà Nội
Bài thứ hai
Hãy kể lại truyện “Người đi săn và con vượn” bằng lời của em.
Ó một vùng nọ, có một người đi săn rất thiện nghệ, bắn trăm phát trăm trúng. Con thú nào gặp bác ta chắc chắn không thoát khỏi bàn tay tử thần.
Một hôm, bác ta vác nỏ, mang tên vào rừng. Bác ta nhìn thấy một con vượn cái màu xám đang ôm con ngồi trên tảng đá bên bờ suối. Tách một cái, bác đi sãn bắn trúng tim con vượn cái.
Vượn mẹ giật mình, nhìn mũi tên rồi cặp mắt bốc lửa hướng về người đi săn. Máu ở vết thương loang ra đỏ ngực. Vượn mẹ vẫn không rời con.
Người đi săn đứng im chờ kết quả.
Vượn mẹ vơ lá như làm gối rồi đặt lên đầu con. Nó bứt một chiếc lá to, vắt sữa vào, nhẹ nhàng đặt vào miệng con. Nó cúi xuống hôn con lần cuối...
Vượn mẹ nghiến hai hàm răng, giật phắt mũi tên ra. Bao nhiêu máu đỏ phun lên. Nó rú lên một tiếng dài thê thảm rồi ngã vật xuống.
Người đi săn đứng lặng, bất động. Bác ta hộc lên một tiếng, nước mắt tuôn ra. Bác cắn môi, bẻ gãy nỏ và túi tên, rồi lẳng lặng quay gót, nặng nề đi về nhà.
Bác bỏ hẳn nghề săn từ đó.
Lê Đình Chính, 3B
Trường Tiểu học Trần Tế Xương,
Thành phố Nam Định