Bài 10: Kể lại câu chuyện "Các em nhỏ và cụ già" theo lời một bạn nhỏ

  • Bài 10: Kể lại câu chuyện
  • Bài 10: Kể lại câu chuyện
Bài 10
Kể lại câu chuyên "Các em nhỏ và cụ già” theo lời một bạn nhỏ
Bài làm
Hôm ấy, chúng tôi đi dạo chơi đang trên đường trở về. Mặt trời tà tà về chân núi phía Tây. Gió chiều mát rượi. Đàn sếu đang sải cánh trên bầu trời xanh. Chúng tôi ríu rít chuyện trò.
Bỗng chúng tôi dừng lại khi nhìn thấy một cụ già đang ủ rũ ngồi ở vệ cỏ ven đường. Cặp mắt u sầu, dáng vẻ mệt mỏi.
Một bạn trai khẽ hỏi:
Kìa cụ già! Có chuyện gì đã xảy ra với ông cụ chăng?
Chúng tôi nhìn ông cụ, rồi bàn tán:
Có lẽ cụ bị ốm?
Hay là cụ đang chờ con cháu?
Có phải ông cụ lạc đường hay đánh mất cái gì?
Chúng mình thử hỏi cụ xem đi!
Thế là chúng tôi đi tới, quây quẩn xung quanh ông cụ - một người xa lạ, lễ phép hỏi:
Thưa cụ, chúng cháu có thể giúp gì cụ không ạ?
Cụ già thở nặng nhọc, nhưng đôi mắt ánh lên những tia ấm áp:
Cảm ơn các cháu nhiều. Nhưng các cháu không thể giúp ông được đâu.
Cụ khẽ thở dài, rồi nghẹn ngào nói tiếp:
Ông đang rất buồn. Bà lão nhà ông ốm nặng lắm, nằm điều trị ở bệnh viện đã mấy tháng nay, khó mà qua khỏi. Mỏi mệt quá, ông ngồi đây chờ xe buýt để đến bệnh viện.
Cụ nhìn chúng tôi, chầm chậm nói:
Ông cảm ơn lòng tốt của các cháu. Dẫu các cháu không giúp gì được, nhưng ông cũng thấy lòng nhẹ hơn.
Chúng tôi lặng đi. Nước mắt tôi ứa ra. Tất cả chúng tôi nhìn cụ già với nhiều ái ngại và thương cảm.
Chúng tôi chờ chuyên xe buýt đến. Tôi và các bạn giúp cụ lên xe. Chúng tôi đứng lặng, dõi nhìn cho đến lúc chiếc xe khuất hẳn rồi mới kéo nhau về.
Nguyễn Đức Huệ, 3C
Trường Tiểu học Phù Cừ - Hưng Yên