Bài 43: Người bán quạt may mắn

  • Bài 43: Người bán quạt may mắn trang 1
  • Bài 43: Người bán quạt may mắn trang 2
NGƯỜI BÁN QUẠT MAY MẮN
Đóng vai bà lão bán quạt kể lại chuyện "Người bán quạt may mắn "
Lão già rồi, nhưng lão vẫn nhớ như in. Đã 8, 9 năm rồi đó. Một đời người đi bán quạt, hỏi được mấy lần may? Lần ấy, tôi gánh quạt đi bán, từ sáng sớm đến non trưa mà chẳng bán được một chiếc quạt nào. Tôi mỏi mệt quá, tìm đến một gốc cây bên vệ đường để nghỉ cho mát. Không ngờ ở đó đã có một người đàn ông, đang tựa lưng vào gốc cây, bên cạnh để một chiếc túi vải. Nét mặt phúc hâu, nước da hồng hào, dáng người nho nhã, thanh cao. Tôi chưa kịp chào hỏi thì ông ta đã vui vẻ nói: "Bà đặt gánh xuống, ngồi nghỉ cho mát. Ô, những chiếc quạt của bà đẹp thật!". Tôi chợt nghĩ: "Cái ông cao sang này đi đâu mà tại sao lại không có tiểu đồng đi theo?".
Thế rồi không biết ai xui, tôi phàn nàn là quạt bán ế. Chiều nay, chưa chắc đã có tiền để mua mạch, mua kê. Lũ trẻ lại phải nhịn đói. Gió mát quá, tôi thiu thiu ngủ lúc nào không biết.
Bà lão ngừng lại một lát như đang ôn lại trong đầu bao chuyện cũ. Đôi mắt bà lão hiền từ ánh lên bao niềm vui. Một tiếng gà gáy xao xác trưa hè từ xóm xa vọng lại. Bà lão vừa phe phẩy chiếc quạt lụa vừa kể tiếp:
Lúc tôi tỉnh dậy, tôi hoảng quá. Bao nhiêu chiếc quạt lụa, quạt giấy của tôi đều bị ông ta vẽ lên, góc quạt nào cũng có một, hai hàng chữ: Có tiên ông, tiên đồng. Có mĩ nữ, văn nhân. Có tùng, cúc, trúc, mai. Có chuồn chuồn, có chim, có cá. Có ông thuyền chài. Tôi vốn quê mùa, nào có biết chữ nghĩa, thơ thẩn gì, chỉ thấy những nét loằng ngoằng mà thôi...
Nghe tôi than phiền, ông ta an ủi: "Bà chớ lo. Quạt bà sẽ bán hết. Tôi vẫn còn ngồi đây cơ mà...". Người ta đã nói vậy thì mình chỉ biết nghe. Tôi khẽ thở dài.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, lúc đầu lẻ tẻ một vài người, dần dần người ta kéo đến. Có cô mua đến hai, ba chiếc. Họ ngắm nghía, họ trầm trồ. Có người khen chữ đẹp, tranh vẽ như thần. Tôi tíu tít bán hàng, năm sáu trăm chiếc quạt đã bán vèo một lúc hết nhẵn. Tôi vui lắm. Lúc bấy giờ, tôi mới nhìn khắp bốn phía nhưng chẳng thấy con người kì lạ ấy đâu nữa. Tôi nghĩ thầm: "Có lẽ đây là một tiên ông đã ban lộc cho mẹ con mình".
Sau đó, còn có nhiều người chạy đến hỏi mua quạt. Họ tiếc ngẩn tiếc ngơ. Một chàng thư sinh vừa hỏi, vừa nói: "Ông Vương Hi Chi người viết thiếp Lan Đình
nổi tiếng trong thiên hạ đã vẽ tranh đề thơ lên quạt cho bà bao giờ thế? Mỗi chiếc quạt của bà đáng giá nghìn vàng đấy... Sao bà bán rẻ thế? ".
Tôi nhẩm lại ba tiếng Vương Hi Chi rồi tiếc ngẩn tiếc ngơ. Tôi là nguời bán quạt may mắn.
Lê Phương Trà, 3C
Trường Tiểu học Ba Đình - Thanh Hoá