Bài 54: Kể lại toàn bộ câu chuyện “Cuộc chạy đua trong rừng” bằng lời của Ngựa Con

  • Bài 54: Kể lại toàn bộ câu chuyện “Cuộc chạy đua trong rừng” bằng lời của Ngựa Con trang 1
  • Bài 54: Kể lại toàn bộ câu chuyện “Cuộc chạy đua trong rừng” bằng lời của Ngựa Con trang 2
Bài 54
Kể lại toàn bộ câu chuyện
“Cuộc chạy đua trong rừng” bằng lời của Ngựa Con
Bài làm
Tôi là Ngựa Con. Tôi sắp tham dự cuộc chạy thi với các muông thú trong rừng để chọn con vật nào chạy nhanh nhất.
Tôi thích lắm. Tôi tin rằng mình sẽ là người chiến thắng. Trước mấy ngày thi, tôi sửa soạn cho cuộc đua. Ngắm bóng mình soi xuống dòng suối trong veo, tôi tự hào về vẻ đẹp cường tráng của mình. Này nhé, cái bờm dài chải mượt, bộ lông ánh lén một màu nâu bóng mượt. Này nhé, bốn chân rắn chắc dẻo dai. Các nước kiệu, nước lồng tôi rất điêu luyện. Suốt ngày tôi cười mỉm, đêm tôi nằm mơ thấy cái giây phút vinh quang được khoác vào cổ vòng nguyệt quế.
Hình như đoán được tâm trạng con trai, cha tôi nhẹ nhàng nhắc:
Con thân yêu! Con nên đến bác thợ rèn ở xóm Đông để bác ấy kiểm tra lại cho con bộ móng. Bộ móng mới là thứ cần thiết nhất cho con trên đường đua, chứ không phải ở bộ đồ đẹp đâu con ạ.
Nghe cha nói, tôi thầm nghĩ: "Cha tôi đã già, cứ lo nghĩ Iihững điều không đâu...". Để vui lòng cha, tôi thưa:
Cha cứ yên tâm. Móng của con chắc lắm, tốt lắm! Con nhất định sẽ là nhà vô địch.
Cuộc thi dã đến. Mới sáng tinh mơ, bãi cỏ đã đông nghịt các loài thú. Chị em họ nhà Hươu, Thỏ Trắng, Thỏ Xám, Chồn Hương, anh em nhà Cáo,... Nai Đen, bác cháu Trâu Rừng... Các đấu thủ phấn chấn lắm. Quạ già bay đi bay lại. Đàn Công giám sát đường đua. Cụ Voi già làm trọng tài. Chưa bao giờ tôi thấy mình hồi hộp thế.
Mặt trời vừa nhô ở chân trời. Các đấu thủ đã sẵn sàng trước vạch đua xanh. Cụ Voi già gầm lên một tiếng: "Bắt đầu", tức thì các đấu thủ lao lên. Thỏ trắng và chị em nhà Hươu thật đáng gờm, bứt lên như gió lướt. Tôi lồng lên phi nước đại. Chỉ một lát sau, tôi đã bỏ xa các đối thủ. Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò cổ vũ của khán giả làm náo động cả một khu rừng. Vòng thứ nhất, vòng thứ hai, tôi đều dẫn đầu. Nhưng sang đến nửa đường vòng thứ ba, tôi bỗng thấy nhói đau ở hai chân trước. Tôi khựng lại. Một móng chân long ra. Chân nhói đau như đạp phải chông. Tôi bỏ cuộc, khi các đấu thủ cứ ào ào lao tới đích. Mắt tôi đỏ hoe, vừa ân hận, vừa xấu hổ.
Lúc bấy giờ, nếm vị đắng thất bại, tôi mới thấm thìa lời dạy của cha tôi: "Con ơi! Đừng bao giờ chủ quan, cho dù đó là việc nhỏ nhất".
Trần Đức Nam, 3B
Trường Tiểu học Ba Đồn - Quảng Bình