Bài 122: Kể lại một mẩu chuyện về tình nhân ái mà em nhớ mãi: Bà có phải vợ của Chúa không?

  • Bài 122: Kể lại một mẩu chuyện về tình nhân ái mà em nhớ mãi: Bà có phải vợ của Chúa không? trang 1
  • Bài 122: Kể lại một mẩu chuyện về tình nhân ái mà em nhớ mãi: Bà có phải vợ của Chúa không? trang 2
Bài 122
Kể lại một mẩu chuyện về tình nhăn ái mà em nhớ mãi
Bài làm
Bà có phải vọ của Chúa không?
Thành phố New York, Mỹ vào một ngày lạnh giá tháng mười hai. Một cậu bé chừng mười tuổi đứng trước gian hàng trên phố Broadway với đôi chân trần. Cậu bé đang dán mắt vào ô cửa gian hàng, người run rẩy vì rét.
Một phụ nữ quý phái đi qua, chợt quay lại, đi đến gần cậu bé và hỏi:
Người bạn nhỏ của ta, sao cháu cứ nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ gian hàng thế?
Sắp đến Giáng sinh rồi. Cháu đang cầu xin Chúa cho cháu một đôi giày. - Câu bé lễ phép trả lời.
Nghe cậu bé nói thế, bà nhẹ nhàng nắm tay cậu bé cùng bước vào cửa hàng. Bà bảo người đàn ông bán hàng lấy cho cậu bé 12 đôi tất.
Sau đó, bà hỏi xin anh ta chậu nước và chiếc khăn mặt. Người bán hàng nhanh chóng và vui vẻ đem những thứ đó lại. Người phụ nữ quý phái liền đưa cậu bé ra phía sau gian hàng. Bà quỳ xuống rửa đôi bàn chân bé nhỏ của cậu, rồi lấy khăn lau khô.
Cùng lúc, người bán hàng đem tất tới. Anh ta đứng ngắm nhìn với lòng vui vui. Người phụ nữ xỏ một đôi tất màu đẹp nhất vào chân cậu bé, rồi cứ vuốt đi vuốt lại. Bà mua cho câu bé dôi giày và gói những đôi tất còn lại trao cho cậu. Cặp mắt cậu bé sáng lên. Người bán hàng xúc động ngắm nhìn, cặp mắt nhoà lệ.
Xong xuôi, bà vỗ nhẹ lên đầu cậu bé, và hỏi:
Người bạn nhỏ của ta, hẳn là bây giờ cháu đã cảm thấy dễ chịu hơn rồi phải không?
Khi người phụ nữ xa lạ chuẩn bị ra đi, cậu bé vẫn còn chưa hết kinh ngạc. Cậu nắm chặt tay bà, ngước nhln và với đôi mắt rưng rưng xúc động.
Cậu thầm thì trả lời bà bằng một câu hỏi khác:
Bà có phải là vợ của Chúa không ạ?
Nguyễn Trọng Thìn, 3A
Trường Tiểu học Kim Đồng - Hải Phòng