Bài 118: Câu chuyện về cụ thương binh

  • Bài 118: Câu chuyện về cụ thương binh trang 1
Bài 118
Câu chuyên về cụ thương binh
Bài làm
Quế là bạn thân của em. Hai đứa ngồi cùng bàn, đều là phó thường dân của tổ 3 lớp 3A. Cả hai đứa đều là học sinh giỏi.
Ông nội của Quế là người mà bố mẹ em, chị em rất kính phục. Năm nay, cụ đã 63 tuổi. Cụ là thương binh đặc biệt. Chân trái và tay trái bị pháo giặc tiện đứt. Ngực và bụng còn sáu vết thương. Cụ được lắp chân giả. Cụ được hưởng chế độ thương binh đặc biệt, có phụ cấp và một người chăm sóc. Có điều rất lạ: cụ vãn làm vườn trồng rau, tích cực tham gia Tết trồng cây và các hoạt động xây dựng Cụm dân cư văn hoá. Cụ rất lạc quan yêu đời.
Bố em đi công tác ở Lào Cai về, đem biếu cụ một lạng chè móc câu Thái Nguyên. Cụ vui lắm, hỏi đi hỏi lại tình hình ở biên giới phía Bắc. Cụ nói với bố em: “Tui mà còn trẻ thì tui xung phong ra trấn giữ Trường Sa. Ở đó, kẻ thù ghê gớm lắm! Chúng nó luôn rình rập và gây hấn!”.
Cụ tên là Thành, Đại đội trưởng Đại đội Đặc công. Khi quân giặc đánh chiếm lãnh thổ phía bắc của ta, cụ và đơn vị đã kiên cường giáng trả. Quân giặc đông như kiến. Năm đó, cụ Thành 33 tuổi đã chỉ huy đơn vị đánh thọc sâu, tiêu diệt cụm pháo 24 khẩu, đánh tan tành một sư đoàn quân bành trướng bên bờ sông Kỳ Cùng. Cụ đã được thưởng Huân chương Chiến công hạng Nhất.
Nguyễn Xuân Đức, 3A Trường Tiểu học Mộ Đức - Quảng Ngãi