Bài 117: Hãy ghi lại những nỗi nhớ vơi đầy trong lòng em

  • Bài 117: Hãy ghi lại những nỗi nhớ vơi đầy trong lòng em trang 1
Bài 117
Hãy ghi lại những nỗi nhớ vơi đầy trong lòng em
Bài làm
Thuở nhỏ, em sống với ông bà nội ở quê, nơi chôn nhau cắt rốn có nhiều cảnh đẹp đã in sâu tâm hồn em: hồ Sấu, chùa Vàng, đình Thỏ, sông Mực, đổi Con Cuông,... Em đã từng được cô Mai cho ngồi thuyền thúng đi hái sen trên hồ Sấu. Em đã được theo các bạn Công, Thoan, Đức, Bệ,... lên đồi Cuông thả diều và cưỡi trâu.
Lên 8 tuổi học lớp 3, bố mẹ “bắt” em ra Hà Nội học. Nhà bố mẹ ở phố Lò Đúc. Hà Nội có nhiều cảnh đẹp như chùa Một Cột, hồ Tây, hồ Gươm,... Hà Nội có hoa sữa, hương thơm nồng nàn, hương thơm ngào ngạt, hương thơm quyến rũ đê mê. Thế nhưng không hiểu vì sao, em vẫn nhớ da diết cảnh sắc làng quê thế?
Em nhớ nhiều, nhớ lắm màu bát ngát xanh của đồng lúa với hàng ngàn cánh én đưa thoi mùa xuân, đàn cò trắng hiền lành chao lượn. Em nhớ thiết tha vầng trăng thu và dải mây trắng vắt trên đồi Cuông, nhớ day dứt hương xoan dìu dịu, hương hoa cam, hoa chanh nơi vườn ông bà, nhớ triền miên vị ngọt lịm của trái na, trái ổi đào, trái chuối tiêu trứng cuốc,... Bao nỗi nhớ vơi đầy.
Có lần em hỏi mẹ, mẹ nói là mẹ cũng có nỗi nhớ đó. Mẹ cười rồi nhẹ nhàng bảo: “Nhớ hương sắc vườn quê là nỗi nhớ đẹp về tình cố hương, con ạ!...".
Lý Thanh Quang,3C Trường Tiểu học Đại Lộc - Quảng Nam