Bài 108: Kể về một vật nuôi chí tình chí nghĩa mà em biết

  • Bài 108: Kể về một vật nuôi chí tình chí nghĩa mà em biết trang 1
  • Bài 108: Kể về một vật nuôi chí tình chí nghĩa mà em biết trang 2
Bài 108
Kể vê' một vật nuôi chí tình chí nghĩa mà em biết
Bài làm
Em Khánh chào đời trong cảnh mưa to gió lớn. Năm đó, xã em có tám người bị nước lũ cuốn trôi, mười tám ngôi nhà bị đổ sập, hàng trăm gia súc, gia cầm bị chết hoặc mất tích.
Cây vối trong vườn bị gió đánh bật gốc. Nước lũ ngập sâu, ngập vườn, cuốn băng băng đường đi lối lại. Bà em đang ngồi trên thềm bỗng nhìn thấy một con chó ngồi trên tàu cau trôi qua ngõ. Bà đuổi theo. Nước đến tận cổ. Bà vớt được con chó độ 2 - 3 tháng tuổi.
Bà em chợt nhớ lại câu nói dân gian: Mèo đến nhà thì khó, chó đến nhà thì sang. Bà bế con chó con vào bếp, lấy vải màn lau rồi đốt lửa cho con cún sưởi. Ông lấy một lon gạo đem giã rồi nấu cháo. Cún được sưởi ấm, được ăn cháo, được ông, bà nội em đón tiếp như một thượng khách. Bà lấy cái mẹt, phủ lên một ít quần áo rách cho cún nằm. Cún nằm ngủ say cho đến chiều tối, khi nghe em Khánh khóc “oe... oe...” mới tỉnh giấc. Nó vội vàng chạy ngay lên, phủ phục ở cuối giường. Tối đó, bố em giết gà và đồ xôi nhân ngày em Khánh chào đời được ba ngày, và cũng là đón mừng một thành viên mới của gia đình.
Cả gia đình em, ai cũng quý Cún. Em đặt cho cậu ta một cái tên rất oách: Bông Lau. Càng lớn lên, Bông Lau càng xinh đẹp và tinh khôn. Bốn màu lông mượt mà: trắng nõn, vàng mơ, đen nhánh và nâu thẫm. Bốn chân xinh xinh như đi tất màu bạc. Hai cái tai nhọn hoắt vểnh lên như chiếc lá sim. Cái đuôi thon dài như bút lông bằng ngọc. Cặp mắt óng ánh dịu dàng, tinh anh.
Bông Lau rất sạch. Bà đãi ngộ nó như đãi ngộ một ông hoàng. Nằm ngủ, nằm chơi trên đệm gấm. Một bát ô-tô đựng đồ ăn, một tô đựng nước uống, toàn bằng sứ mỹ nghệ cao cấp. Cứ hai ngày, bà lại dùng xà phòng thơm tắm rửa cho cún.
Bông Lau rất tình cảm. Nó đưa, đón bố mẹ em đi làm; chiều nào cũng chạy ra ngõ đón mừng bố, mẹ. Nó đưa em đi học mỗi sáng, chiều về, nó vẫy đuôi mừng, cắn lấy túi sách như hỏi cô chủ được bao nhiêu điểm 10. Ông ngồi uống trà, nó nằm ở thềm, ngó vào chăm chú ngắm nghía. Bông Lau quý bà và yêu em Khánh nhất nhà. Nó theo bà ra vườn. Nó nằm gác dưới võng khi bà nằm ngủ. Nó vật nhau với em Khánh. Nó lôi tụt quần em Khánh rồi đem giấu vào nhà tắm, v.v...
Năm em Khánh lên bốn tuổi, một sự cố đã xảy ra, cả nhà đều rụng rời chân tay. Bà ra vườn hái rau, Khánh theo ra mà bà không biết. Em đuổi chuồn chuồn rồi ngã xuống ao. Bông Lau sủa ầm lên, cắn lấy gấu quần bà lôi đi. Em Khánh đang chới với dưới ao, bà vội nhảy ào xuống, bế được em lên. Vừa lúc đó, bố em đi làm cũng vừa về tới ngõ. Em Khánh được cứu sống. Mẹ em nói: “May có Bông Lau, không thì Hà Bá đã bắt mất cháu nội của ông bà rồi”.
Sau sự việc đó, bà như mất hồn, ốm đau liên miên, chín tháng sau, bà qua đời. Em Khánh cứ ngẩn ngơ mãi. Bông Lau nhiều bữa bỏ ăn, cứ nằm kêu. Có nhiều đêm, một mình nó đi ra nghĩa trang thăm mộ bà.
Hôm nay là ngày giỗ đầu bà nội. Em vuốt ve Bông Lau, rồi nói: “Bông Lau dẫn chị ra thăm mộ bà nhé!”. Nó chợt hiểu ra, vẫy đuôi mừng rối rít. Em Khánh đòi đi. Đến nghĩa trang, Bông Lau đi vòng quanh mộ bà, rồi ngồi nhìn vào bình hương. Hình như nó đang cùng em và em Khánh khóc, thương nhớ bà, vị ân nhân đã cứu nó trong trận lũ nãm năm về trước. Mắt Bông Lau đẫm lệ khi nhìn em Khánh đang khóc thút thít.
Lê Thị Hạnh, 4C
Trường Tiểu học Hoàng Mai - Nghệ An