Bài số 11: Tả cây liễu xanh nơi vườn quê

  • Bài số 11: Tả cây liễu xanh nơi vườn quê trang 1
Bài số 11
Tả cây liễu xanh noi vưòn quê.
Bài làm
Năm 18 tuổi, mẹ em đi học Đại học ở nước ngoài, ông ngoại đã trồng chín cây liều phía cuối sân cạnh bờ ao. Đã 24 năm trôi qua, hàng liễu vần tươi tốt.
Dáng liễu gầy mảnh mai. Thân cây chỉ to bằng ngón tay cái người lớn. Da liều bóng, hình như lúc nào cũng làm duyên tô một lớp phấn mỏng mịn màng. Lá liễu thon dài, đứng xa cảm thay hàng liều như buông dài mái tóc xanh. Mẹ em cho biết, các thi sĩ gọi lá liễu là tóc liễu. Những buổi sáng sớm hay hoàng hôn, hàng liều đứng trầm mặc, lá liễu ướt đẫm sương thu long lanh, nên thi nhân mới bảo là liễu khóc, lệ liễu. Lá liễu mùa xuân xanh mơn mởn, kết thành bông nõn nà, đẹp như mái tóc thề thiếu nữ. Lá liễu mùa thu xanh ngắt, nhẹ reo thầm thì, lấp lánh dưới nắng vàng tươi.
Nhà có nhiều cháu nhỏ nên ông ngoại đã lấp cái ao ngày xưa. Hàng liễu bây giờ trở thành bờ giậu xinh xắn của mảnh vườn rau xanh. Chỉ một làn gió nhẹ thoảng qua, những ngọn liễu, lá liều mĩ miều nhẹ nhàng đung đưa làm duyên. Mẹ vẫn nhắc lại câu thơ của thi hào Nguyễn Du cho các con nghe:
“Lo' thơ tơ liễu buông mành".
Một lá liều, ông không nờ cắt, nỡ tia. Một cành liều, ông không nỡ be. Ông vần chăm sóc hàng liễu như chăm chút đàn con cháu yèu thương của mình.
Lê Trung Anh, 4A
Thành phố Bắc Ninh