Bài số 2: Tả một vật nuôi trong nhà mà em yêu quý

  • Bài số 2: Tả một vật nuôi trong nhà mà em yêu quý trang 1
  • Bài số 2: Tả một vật nuôi trong nhà mà em yêu quý trang 2
Bài sô' 2
Tả một vật nuôi trong nhà mà em yêu quý.
Bài làm
CÔ mèo tam thể “Lê-Ô”
Bà nội em nuôi nhiều gia súc, gia cầm. Rạng đông, gà gáy râm ran. Cậu Vàng béo mập là vệ sĩ trung thành của bà, đêm đêm cậu vẫn đi tuần canh gác. Cô mèo tam thể là đáng yêu nhất. Hai tháng hè, về ở bà nội, cô ta là bạn thân của em.
Mới hơn sáu tháng tuôi mà cô mèo xinh đẹp quá, to và nặng hơn một kí, Lông mượt mà, ba màu vàng, trắng, đen hài hoà, càng ngắm càng ưa. Em bế lên cho nằm vào lòng, vuốt nhẹ lên đầu, lên lưng, nắn nắn bốn chân, cô ta lim dim đôi mắt, nhưng hai tai trắng phau vẫn vểnh lên nghe ngóng. Xinh nhất là cái đuôi màu đen trắng, thon dài như một bông lau, lúc thì buông thõng, lúc thì vắt vẻo trên lưng.
Sau hơn mười ngày suy nghĩ, em mới chọn được cái tên “Lê-Ô” để ghi vào giấy khai sinh cho cô mèo. Đang nằm trên sập gụ, nghe gọi “Lê-Ô” là cô ta kêu “meo meo” bám lấy em, hoặc leo lên lòng ngồi.
Lê-Ô ngoan lam, sạch lắm. Sáng, chiều đều tự chải chuốt, tự rửa mặt. Bộ ria lúc nào cũng trắng phau. Cặp mắt ngời lèn trong suốt như ngọc. Bốn chân như đi tất trắng. Tuy chưa bắt được chuột, nhưng Lê-Ô đã khiến họ hàng nhà “tí” đã bao phen bạt vía kinh hồn. Chiều nào cũng vậy, hễ nghe em đọc truyện thơ Tống Trân - Cúc Hoa cho bà nghe thì cô ta lò dò đi đến, nhảy vào lòng em, nằm khoanh lại, mắt lim dim đang ngủ hay đang thưởng thức thơ?
Cô mèo sống sang trọng: nam ngũ trên đệm len màu đỏ, thức ăn đựng trong đĩa sứ Tàu, được bà và em bế bồng, vuốt ve. Nó dịu dàng, tình cảm lắm.
Hôm em ra về, nó chạy theo, bám lấy kêu “meo meo”. Bà bế lên mà cặp mắt nó cứ ngẩn ngơ hoài. Thương quá!
Lê Thị Hải Hà, 4C
Trường Tiểu học Trung Vãn - Hà Nội