Soạn bài Viết bài tập làm văn số 6 - Văn tả người (làm tại lớp)

  • Viết bài tập làm văn số 6 - Văn tả người (làm tại lớp) trang 1
  • Viết bài tập làm văn số 6 - Văn tả người (làm tại lớp) trang 2
VIẾT BÀI TẬP LẰM VĂN số 6 - TẢ NGƯỜI
MỤC TIÊU BÀI HỌC
Biết cách làm bài văn tả cảnh.
Luyện các kĩ năng: diễn đạt, trình bày, chữ viết, chính tả, ngữ pháp...
TÌM HIỂU NỘI DUNG
Đề bài 1: Tả hỉnh dáng và tính tình của bố (ba) em.
Bài tham khảo:
“Ba sẽ là cánh chim cho con bay thật xa...”
Hình ảnh người cha trong bài hát “Cho con” của cố’ nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu cũng chính là hình ảnh người cha trong trái tim tôi. Mặc dù cha của tôi không còn nữa nhưng tôi mãi mãi nhớ về hình bóng của người.
Dạo đó, ba tôi gần năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, cao đến một mét tám mươi. Trên khuôn mặt chữ điền đen sạm vì sương, nắng đế lộ vầng trán cao và rộng. Mái tóc của ba gọn gàng luôn chải ngược về phía sau, điểm vài cọng tóc bạc phất phơ. Đôi mất to, sáng đầy nghị lực luôn ánh lén một niềm tin. Cái miệng rộng, khi cười rất tươi.
Ba tôi sông rất giản dị, tác phong quân đội nhanh nhẹn. Ba đi bộ đội lúc mười lăm tuổi. Khi mới vào, ba chỉ là một chú bé liên lạc trong trung đoàn. Qua nhiều năm tháng, ba trưởng thành và đeo lon thiếu tá chỉ huy cả một đơn vị pháo binh.
Những năm chiến đấu ở Trường Sơn, ba phải chông chọi với nhiều khó khăn gian khổ: Thường xuyên đánh nhau với địch, di chuyển đơn vị chiến đấu, đặc biệt là bệnh sốt rét rừng. Chính những con muỗi ở Trường Sơn đã gây nên bệnh sốt rét cho ba tôi. Sau ngày đất nước được giải phóng, ba phục viên về làm việc tại nhà máy cơ khí quận Bình Thạnh.
Thời gian đầu ba tôi rất khỏe, đôi tay rắn chắc của ba tiện những chiếc trục xe nhanh thoăn thoắt, thoi bào tuôn ra như dòng nước chảy. Ba thành thạo trong từng động tác, từng công việc. Ở nhà máy, ba luôn được bình chọn là người có năng suất lao động cao nhất, là bàn tay vàng. Ba được mọi người kính phục và tin yêu.
ờ nhà ba làm mọi việc, ba tôi rất khéo tay, những đồ dùng trong gia đình đều do ba tự chế tạo ra, ngay cả chiếc lọ cắm hoa ba cũng tự chế: ba lấy vỏ quả bom bi, đục đẽo, trạm trổ thành cái bình trông rất đẹp, ai đến cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Ba rất yêu mẹ và thương chúng tôi. Mỗi buổi tối, ba đều dành thời gian đề kiểm tra bài vở của tôi, ôn tồn giảng giải cho tôi những bài toán khó, nhờ thế mà tôi học ngày càng tiến bộ.
Khi tôi đang học lớp bốn, bệnh tình của ba tôi tái phát, người gầy yếu đi nhiều, thậm chí không đi lại được nữa. Nhìn ba mỗi ngày một tiều tụy, lòng tôi quặn đau. Mặc dù được các bác sĩ trong bệnh viện tận tâm cứu chữa, nhưng bệnh tình của ba không qua khỏi. Bầy giờ nhìn lại các vật dụng trong gia đình tôi càng nhớ ba da diết.
Càng thương tiếc ba, tôi càng yêu mẹ hơn. Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi và thay ba làm tốt những công việc trong nhà, động viên mẹ để mẹ vơi đi những nỗi đau mất mát trong tâm hồn.
Đề bài 2: Hãy miêu tả người mẹ, lúc em bị ốm.
Bài tham khảo:
Mẹ! Mỗi lần nghĩ đến mẹ, nghĩ đến công lao của mẹ, tôi lại khó trả lời. Mẹ là tia nắng sưởi ấm tâm hồn con, là ngọn gió quạt mát cho con mỗi trưa hè oi bức, là ngọn đèn thắp sáng đường con đi. Tóm lại, mẹ là người mà con yêu nhất.
Mãi đến một hôm, tôi mới tìm ra câu trả lời về mẹ. Đó là một ngày nắng đẹp, bầu trời xanh cao vời vợi, thỉnh thoảng có những đám mây trắng bồng bềnh trôi qua. Nhưng tiếc thay tôi lại bị ốm. Tuy không nặng lắm, nhưng nó cũng đủ làm tôi phải nghỉ học. Mẹ rất lo lắng, đôi mắt trĩu buồn nhìn tôi. Bàn tay ấm áp chai sần của mẹ nắm chặt lấy đôi bàn tay bé bỏng của tôi. Từ sáng đến giờ, người tôi vẫn nóng hầm hập, tôi nằm như bất động. Mẹ vẫn ngồi cạnh giường lấy khăn lạnh chườm cho tôi. Thỉnh thoảng lại lấy tay rờ lên trán xem tói có còn nóng nữa hay không. Không khí nặng nề bao trùm khắp căn phòng. Thế rồi tôi từ từ mở mắt, mẹ mừng quá ôm chặt lấy tôi, đôi môi khẽ mỉm cười; Đôi lông mày lúc nãy nhíu lại nay giãn ra. Tôi biết rằng mẹ đã phần nào nhẹ nhõm. Mẹ bảo rằng, mẹ xuống nấu cháo, giọng nói dịu dàng và trìu mến làm sao! Nó làm cho tôi cảm thấy đỡ mệt. Suốt ngày hôm ấy tôi suy nghĩ và đã tìm ra câu trả lời. Mẹ là người không thể thiêu được trong cuộc sống của tôi.
Một ngày đẹp trời, tôi đã khỏe hẳn. Tôi đi lại đủng đỉnh giữa sân, nhìn trời, nhìn đất. Bỗng một chiếc lá rụng bay lượn lờ rồi đáp xuống đất. Tôi chợt nghĩ có khi nào mẹ tôi sẽ có ngày như chiếc lá vàng này không? Tôi hót hoảng: chầm chậm chút! Thời gian ơi...