Bài số 22: Tả cảnh một dòng sông, một bến đò mà em yêu thích

  • Bài số 22: Tả cảnh một dòng sông, một bến đò mà em yêu thích trang 1
  • Bài số 22: Tả cảnh một dòng sông, một bến đò mà em yêu thích trang 2
Bài số 22
Tit Ciinh một dòng sông, một bến đò mà em yêu thích.
Bài làm
Năm nào được theo bố, mẹ đi tảo mộ gia tiên, tôi cũng đi qua bến đò sông Mực. Con sông quê chỉ rộng độ 30 mét, quanh năm nước trong xanh, êm đềm. Chỉ những ngày mưa lũ, nước sông mới đục ngầu chảy cuồn cuộn.
Cách làng tôi trên 2 ki-lô-mét có cầu bê tông, nhưng dân làng tôi đi chợ, đi làm ăn vẫn thường đi đò cho tiện.
Sông Mực có bờ đê thoai thoái. Cuối tháng Chạp cở mọc xanh um. Mục đồng quê tôi vần tha trâu, bò trên dãi đê xanh. Hai đầu bến đò có cây gạo, cây đa toả bóng mát, có quán nước chè xanh, chè vối của bà Xoan. Lúc nào cũng thấy bà lúi húi, thấy ba, bốn người khách uống nước, chuyện trò râm ran.
Sông Mực sâu lắm, tuổi thơ chúng tôi chưa một lần dám bơi lội, tắm mát trên sòng. Mùa hè, chúng tôi thường kéo nhau ra triền đê thả diều. Nam ngửa lên bãi cỏ, ngắm cánh diều bay, lắng nghe tiếng sáo diều vi vu trầm bổng, thật không có gì thích thú bằng. Mây bông trắng nõn lơ lửng trôi trên bầu trời xanh, đàn chim xếp hàng dọc, hình cánh cung bay về phía núi mờ xa... là những hình ảnh đẹp nhất đã in sâu vào tâm hồn tôi một thời thơ bé.
Bến đò ngang lúc nào cũng tấp nập. Kẻ gánh người gồng. Phần đông là các bà, các chị đi chợ qua, là các bác nông dân đi cày, bừa về. Thỉnh thoảng lại có ba, bốn con trâu bơi qua sông, chỉ thấy đầu và đôi sừng nổi lên, từ trên cao nhìn xuống, cứ tưởng là đàn thuỷ quái của Thuỷ Tinh ngày xửa ngày xưa.
Đôi bờ sông Mực là những đồng lúa bao la, xanh rì bát ngát, những cánh đồng màu biêng biếc mía, ngô, khoai. Con sông quê, cánh đồng quê, hương quê đã thấm sâu vào tâm hồn dân làng bao đời nay, tạo nên bao nét đẹp thuần phác của miền dân dã... thật đãng yêu, đáng tự hào.
Lần nào đi tảo mộ về, ngồi trên con đò nhỏ qua bến đò ngang, tôi cũng say sưa ngắm màu xanh của bầu trời, của đồng quê và dòng sông Mực. Nhìn thấy cánh cò bay ngang qua sông, tôi khẽ reo lên: “Cánh cò ơi! Cánh cò trắng hãy bay mãi trên sông quê... ta yêu nhiều, nhiều lắm!”.
Lê Phú Thương, 4A
Cẩm Giàng - Hải Dương